Sau khi nói vài câu, Từ Đóa dẫn Vưu Lệ vào nhà, Vưu Lệ ngay lập tức đưa cho cô ấy xem những thứ cô ấy mang theo như thể đưa ra một vật báu.
“Bịch này khoai lang sấy, túi này đậu phộng, túi này bún đậu. Ăn bún đậu bao giờ chưa? Thứ này hơi ngọt, trộn với bánh xèo cũng ngon , trong thành cũng thích dùng thứ này để làm mì, gọi là canh đậu.”
Vừa nói, cô vừa mở một túi khác ra, mùi tanh nồng nặc lập tức tràn ra. “Đây là cá muối, ăn rất ngon khi cắt thành từng miếng nhỏ. Ngoài ra còn có loại mắm tôm này, ở trong thành và những nơi khác dùng để xào trứng, cũng không biết mọi người có ăn được không .?”
Không có nhiều thứ, nhưng cái gì cộng lại cũng đến bảy tám cân. Bà Từ không khỏi hỏi: “Tiểu Lệ, đồ vật của con không phải đều gửi đến nhà chúng ta sao? Sao con lại mang theo những thứ này? Thật kỳ lạ.”
Vưu Lệ không quan tâm trả lời: “Có gì đâu ạ, Mấy năm nay không phải con còn thiếu mọi người một bữa ăn sao? Con cũng không coi dì là người ngoài mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây