Tiên Giả

Chương 99: Hồn lực (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Hồn lực này dùng tốt, đáng tiếc không thể tùy tiện sử dụng.

Viên Minh nhe răng, không nhịn được nhéo giữa chân mày đang đau đớn, chống vào tường lối đi để đi tới một đầu khác.

Sau khi đi được một lúc lâu, trong bóng tối phía trước bỗng nhiên có ánh lửa xuyên qua, theo đó là tiếng nói chuyện mơ hồ vang lên.

Viên Minh suy đoán là các đệ tử của Bích La Động. Hắn vốn không muốn gặp mặt những người này, nhưng chỉ có một lối đi này, hắn lại không thể quay về hang động của Nhân Tiêu Vương, chỉ có thể kiên trì đi tiếp.

- Ai? Ai ở đó?

Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát chói tai.

Âm thanh huyên náo ở bên kia thoáng dừng lại.

- Ta, ta là...

Lời Viên Minh nói đã đến bên miệng, không khỏi dừng lại.

Nhưng sau khi do dự một lúc, hắn mới lên tiếng nói:

- Ta là Phi Mao thú nô thuộc sự quản lý của Hô Hỏa trưởng lão.

Hắn vừa dứt lời, trước mặt bỗng nhiên có tiếng gào thét vang lên, một quả cầu lửa sáng lên "vù vù vù" xông thẳng đến, gần như chiếm cả nửa hang động.

Viên Minh không có cách nào tránh né, chỉ có thể rút ra Thanh Ngư Kiếm, nhảy lên một bước và chém xuống một kiếm.

Quả cầu lửa bị chém ra làm hai, tản ra hai bên.

Sau ánh lửa lại lập tức có một mũi tên với ánh sáng màu xanh quấn quanh nhanh chóng lao đến.

Bước chân Viên Minh lảo đảo, gian nan thi triển ra Vô Ảnh Bộ để tránh né, thật vất vả mới tránh được mũi tên công kích, lại đứng không vững, ngã sang một bên.

Phía trước lập tức truyền đến tiếng cười vang.

- Khôn Đồ sư huynh, hắn chỉ là một Phi Mao thú nô mà thôi, không cần phải cẩn thận như thế.

Có người vừa cười vừa nói.

- Nói gì vậy, chúng ta đến nơi nguy hiểm này, cẩn thận vẫn tốt hơn, thà giết nhầm, không thể bỏ sót.

Ngay sau đó, giọng nói Khôn Đồ lại vang lên.

Viên Minh nghe vậy, cố nén cơn giận trong lòng, không lập tức đứng dậy, sợ đưa tới công kích của đối phương.

Lúc này, ánh lửa và tiếng bước chân dần dần tới gần, hắn nhìn thấy hai bóng người cao lớn đi ở phía trước, trong tay giơ cao cây đuốc, phía sau còn có lờ mờ không ít bóng người đi theo.

Một người dẫn đầu giơ cây đuốc đưa đến trước người Viên Minh, soi ra gương mặt có phần tái nhợt của hắn.

- Viên Minh?

Một giọng nghi ngờ vang lên.

Trần Uyển chen qua hai người phía sau bước ra.

Khôn Đồ nghe vậy, cũng từ phía sau chen tới. Trong nháy mắt nhìn thấy Viên Minh, sắc mặt hắn sa sầm lại.

- Sao ngươi còn sống?

Khôn Đồ nói không hề khách sáo.

Viên Minh không trả lời, với tình trạng của hắn lúc này, Khôn Đồ không tiện ra tay với hắn, hắn đương nhiên cũng không muốn khiêu khích đối phương.

- Ngươi... sao ngươi lại ở chỗ này?

Trần Uyển cũng hỏi.

Viên Minh do do dự một lát rồi nói:

- Lúc trước ta từ phía trên bất ngờ rơi xuống, tiến vào sào huyệt của Nhân Tiêu Vương, thật vất vả mới trốn thoát, đến bên này lại gặp phải các ngươi.

- Ngươi trốn từ trong sào huyệt của Nhân Tiêu Vương ra?

Có người kinh ngạc kêu lên.

- Chúng ta đi vòng qua vòng lại trong hang động này rất lâu, vẫn không tìm được, ngươi không ngờ có vận cứt chó, tùy tiện rơi lại rơi vào.

Có người lập tức cười nói.

Mọi người còn lại đều phụ họa, không ngờ không có chút sợ hãi nào.

- Các ngươi đi tìm Nhân Tiêu Vương, sẽ chết.

Viên Minh không nhìn người khác, ánh mắt chuyển sang Trần Uyển, nói như thế.

Trần Uyển nghe vậy, trên mặt lộ vẻ do dự.

- Một Phi Mao thú nô cũng dám ở chỗ này nói chuyện giật gân, làm rối loạn lòng người?

Khôn Đồ nổi giận nói.

- Nhìn dáng vẻ kia của hắn, là bị dọa cho vỡ mật rồi? Chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ một Nhân Tiêu Vương sao?

Một nam tử cao gầy mặc trang phục của đệ tử Ngự Thú Đường cười nói.

- Hì hì, hắn chỉ là một thú nô, ngươi còn trông mong hắn có thể có mấy dũng khí chứ?

Một người khác giễu cợt nói.

- Viên Minh, ngươi còn nhớ rõ làm thế nào có thể tìm tới sào huyệt của Nhân Tiêu Vương không?

Trần Uyển mở miệng hỏi.

Viên Minh chỉ giả vờ như suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu.

- Sợ là thằng nhóc này thậm chí còn không thấy mặt mũi, đã bị dọa thành bộ dạng này rồi, ha ha...

Đám người lại cười vang.

- Theo ta thấy, hắn nhìn thấy Nhân Tiêu Vương, sao có thể còn sống được? Nghĩ gì thế!

Một người nói khác.

- Này, thằng nhóc, ngươi không cần sợ hãi, những Nhân Tiêu kia đã bị chúng ta dọn sạch, chờ chúng ta đánh thẳng vào Hoàng Long, tháo cái đầu của Nhân Tiêu Vương kia xuống, ngươi cũng có thể dính chút ánh sáng.

Một người thanh niên có vóc dáng cao lớn vạm vỡ nói.

- Không cần nói nhiều với hắn làm gì, hắn dám làm rối loạn lòng quân, giết hắn.

Khôn Đồ đúng lúc đề nghị.

- Đúng đúng đúng, giữ lại người này cũng chẳng có tác dụng gì, giết là được rồi.

Ương Thiền nói theo.

Ba Đạt vẫn ẩn nấp ở phía sau, mặc dù không nói chuyện nhưng đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Viên Minh, trong mắt hiện ra vẻ hung ác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️