- Cầu ổ...
Trong lòng Viên Minh mừng rỡ, nhưng giọng nói phát ra đã hoàn toàn biến dạng.
Lại là một sự im lặng kéo dài dằng dặng, giọng nói kia mới vang lên trong đầu Viên Minh.
- Lúc trước ngươi... đã trúng độc, bây giờ... Thi Tý vào cơ thể, hai loại độc tính cùng công kích, khó sống được.
Âm thanh này vẫn chỉ ở vang vọng trong đầu hắn. Mãi đến lúc này, Viên Minh mới chú ý thấy giọng nói này thuộc về nữ tử, âm sắc khá trong trẻo vui tai.
Viên Minh nghe vậy, còn muốn nói chuyện, lại không phát ra được tiếng.
- Ta có thể... cứu ngươi, tuy nhiên... sau đó, ngươi giúp ta, làm chút chuyện.
Giọng nói này vang lên lần nữa, hình như nối liền hơn trước.
Cảm giác giống như, đối phương đang cố gắng học nói, đồng thời dần dần quen thuộc.
- Ác ác...
Viên Minh vừa hàm hồ đáp ứng, vừa gật đầu.
- Bây giờ, làm theo... lời ta nói. Ý niệm... chìm vào thức hải... thử... giao tiếp với... Lực lượng thần hồn của mình.
Viên Minh nghe giọng nói này, giống như nhận được một ma lực, tâm niệm chìm vào trong thức hải giống như giọng nói đó đã nói, ở trong hỗn độn dần dần yên lặng.
- Lực lượng thần hồn, giao tiếp cơ thể... kích phát... Pháp lực, về phía nửa người dưới... vào dưới thắt lưng trước, lại vào... bắp đùi... bắp chân, sau đó tập trung đến... ngón tay cái...
Viên Minh làm theo giọng nói, đúng là thuận lợi ngoài dự đoán, theo độc tố không ngừng di chuyển xuống, nửa người trên của hắn rất nhanh đã có thể hoạt động trở lại, nửa người dưới tê liệt cũng bắt đầu giảm xuống.
Kèm theo đó là chân phải của hắn bắt đầu nhanh chóng sưng lên, đã sưng gấp hai, một cảm giác đau đớn không sao tả xiết kéo tới, làm cho ý niệm của Viên Minh cũng suýt nữa tan vỡ.
- Tuân thủ nghiêm ngặt thần niệm... độc tố cắn trả... Thất bại trong gang tấc...
Giọng nói dễ nghe đúng lúc nhắc nhở Viên Minh, bảo hắn cố tỉnh táo lại.
- Sau… sau đó thì sao?
Viên Minh đã có thể mở miệng lần nữa.
Trên trán của hắn đầy những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống, đau đớn mãnh liệt làm cho hắn gần như ngất đi.
- Vật sắc bén, đâm rách... huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân, máu độc, ép ra ngoài cơ thể...
Viên Minh nghe vậy, lập tức lấy đầu Thanh Ngư Kiếm đâm rách huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân. Trong chớp mắt tiếp theo, máu từ lòng bàn chân của hắn chảy như suối, mùi tanh hôi gần như át cả mùi của hố xác.
Nhưng theo rất nhiều máu độc chảy ra, cảm giác không thoải mái kia cũng nhanh chóng giảm bớt.
Cho đến tất cả máu độc chảy hét, chân của Viên Minh cũng khôi phục lại kích thước ban đầu, nhưng vết thương vẫn chưa khép lại, cảm giác đau đớn giống như kim châm đâm không ngừng kích thích hắn.
Viên Minh giãy giụa thoát ra khỏi hố xác, vội vàng nói cám ơn:
- Cảm ơn đã cứu mạng.
- Hồ máu... bên này.
Giọng nói kia vang lên lần nữa.
Viên Minh căn cứ vào phương hướng trong trí nhớ, đi cà nhắc, lần mò, đi về phía hồ máu.
- Dừng.
Bỗng nhiên, giọng nói kia nhắc nhở.
Viên Minh lập tức dừng chân, cúi người sờ mặt đất, mới phát hiện ra mình đã đi tới bên hồ máu, còn đi về phía trước sẽ rơi vào trong.
- Đồ trên mặt đất... Nhặt lên.
Mặc dù trong lòng Viên Minh nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, giơ tay qua sờ tìm.
Viên Minh chỉ cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh lẽo, sau khi cầm lên, phát hiện là từng mảnh kim loại nhỏ, mảnh hình tam giác, phía trên có từng hoa văn phiền phức được chạm khắc ra.
- Tám cái... cầm lấy tất cả... đi quanh bên hồ máu... chôn xuống mặt đất.
Âm thanh này tiếp tục chỉ huy.
Viên Minh không chút do dự, lập tức chôn những mảnh kim loại tam giác đó như giọng nói bảo.
- Được rồi.
- Ngươi có thể đi... rời khỏi… đây.
Âm thanh kỳ ảo nói.
- Cảm ơn.
Viên Minh nghe vậy, nói cảm ơn một tiếng, bắt đầu lần mò, tìm đường rời đi.
Nhưng trong hang động hoàn toàn tối tăm, trên người hắn lại không có công cụ chiếu sáng, lại không biết các loại thuật pháp có thể chiếu sáng như Hỏa Cầu Thuật, ở bên trong lần mò một lúc, nhưng trước sau vẫn không thể tìm tới lối ra.
Người thần bí không biết ẩn nấp ở đâu kia hình như không nhìn được nữa, cuối cùng lại truyền âm nhắc nhở:
- Hồn lực của ngươi, không kém... điều động hồn lực tập trung vào hai mắt.
- Còn có thể làm như vậy sao?
Viên Minh ngạc nhiên nói.
- Có hồn lực... hoàn toàn không vận dụng... thật đúng là... Tên ngu xuẩn.
Giọng nói kia không khỏi thở dài.
Viên Minh lập tức căn cứ vào nhắc nhở của nó, ngưng tụ lực lượng thần hồn, ý niệm tập trung vào hai mắt của mình, mở to mắt nhìn xung quanh.
- Ngưng tụ hồn lực, lại có thể... ngươi mở to mắt ra làm gì?
Giọng nói huyền ảo kia tức giận trách.
Viên Minh hơi lúng túng chớp chớp mắt, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cẩn thận cảm nhận cảm giác hồn lực tập trung và rót vào hai mắt.
Chỉ một lát sau, hắn cũng cảm giác được chỗ đôi mắt dâng lên một cảm giác mát. Ngay sau đó, bóng tối như mực trong tầm mắt tản ra, các loại vách núi, hồ máu, tảng đá... trong hang động mơ hồ bắt đầu hiện ra các đường nét.
Tuy vẫn còn tối tăm, vẫn không nhìn thấy rõ mọi vật, nhưng chung quy không phải tối tới mức đưa tay không thấy được năm ngón nữa.
Viên Minh nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng đã nhắc nhở mình kia, cũng muốn xác định suy đoán nào đó trong đầu mình, nhưng cuối cùng không nhìn thấy gì hết.
- Đi mau, đừng để lát nữa muốn chạy... Không đi được.
Giọng nói kỳ ảo vang lên ở trong đầu hắn, giống như nhắc nhở, lại rõ ràng mang ý cảnh cáo.
- Cảm ơn.
Viên Minh nói lời cảm ơn một tiếng, lập tức sờ lần dọc theo một bên vách đá rời đi, tìm được một lối ra bí mật, chạy ra ngoài.
Rời khỏi chỗ hang động kia, mùi máu tanh hôi thối trong không khí lập tức giảm bớt. Viên Minh hít sâu một hơi, đi cà nhắc dọc theo lối đi chạy trốn ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, trước mắt lại bất chợt tối sầm, tiếp theo một cảm giác choáng váng mãnh liệt kéo tới, vị trí giữa hai chân mày cũng theo đó truyền đến một cơn đau dữ dội giống như kim châm.