Tiên Giả

Chương 97: Tên ngu xuẩn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đợi rất lâu, tới khi cổ hắn đã bắt đầu cảm thấy đau nhức, Nhân Tiêu Vương bỗng nhiên mở mắt ra, bên trong có huyết khí ngưng tụ, không ngờ căn bản không nhìn thấy được con ngươi.

Chỉ thấy nó mở miệng hút một cái, viên trân châu màu đen kia lại hạ xuống phía dưới, rơi vào trong miệng của hắn.

Viên Minh tập trung tinh thần nhìn kỹ, phát hiện viên trân châu kia còn không chìm vào trong bụng của Nhân Tiêu Vương, mà treo giữa cổ họng của nó, thoạt nhìn lại giống như hầu kết của nó vậy.

Sau khi nuốt viên trân châu màu đen vào cổ họng, một tầng sương mù màu đen lập tức ngưng tụ trên mặt của nó, thoáng cái lại chảy vào hai mắt của nó, bị hấp thu sạch sẽ.

Màu đỏ như máu trong hai mắt của Nhân Tiêu Vương rút đi, con ngươi dâng lên ánh sáng màu đen, khí thế toàn thân đột nhiên tăng vọt, giống như từ một xác sống chuyển hóa thành yêu tà.

Chỉ thấy nó cong ngón tay thành trảo, chộp một cái về phía hư không của hồ máu dưới thân.

Trong hồ máu bị khuấy động bỗng nhiên xuất hiện một mảng bọt khí ục ục ục ục, máu giống như sôi trào, một thanh trường đao với kiểu dáng thô lỗ, thoạt nhìn quả thật giống như dùng đá vụn đập ra, bị máu dâng lên, đưa vào trong tay của Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương nắm chặt trường đao, thân hình lướt qua hồ máu, lao vọt về phía lối đi của hang động bên cạnh ra ngoài, thoáng cái đã không thấy tung tích.

Sau khi nó rời đi, mặt hồ máu dần dần lắng xuống, bên trong lại bắt đầu có chừng mười nói bóng mơ hồ bay ra, cuối cùng lại tập trung về phía vị trí hố xác của Viên Minh.

Còn không chờ hắn nhìn rõ ràng, ánh sáng trong hồ máu tắt đi, xung quanh lại chìm trong bóng tối.

Viên Minh vừa thả lỏng tâm thần, đột nhiên lại căng thẳng, hít thở dồn dập, giãy giụa muốn đứng lên.

Nhưng khi hắn muốn chống tay đứng dậy, mới phát hiện cánh tay của mình ta tê liệt, cứng đờ từ bao giờ, mình thậm chí không cảm giác được cánh tay tồn tại nữa.

Cẩn thận xem xét, hắn mới sợ hãi phát hiện, không chỉ hai cánh tay, ngay cả hai chân của hắn cũng đã hoàn toàn mất đi tri giác, tuy nửa người trên vẫn có tri giác, nhưng không có cách nào nhúc nhích.

- Nguy rồi, chất độc phát tác.

Trong lòng Viên Minh trở nên nặng nề.

Lúc trước, khi hắn và mấy người Khôn Đồ giao đấu, hắn vô ý trúng độc, hiện tại xem ra chất độc sắp hoàn toàn phát tác.

Trong lòng Viên Minh vô cùng sốt ruột nhưng ngay cả cử động cũng khó, muốn tự cứu mình cũng không làm được.

Lúc này, tuy hắn không nhìn thấy được những ảo ảnh giống như vong hồn kia, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí quanh người lại giảm xuống, tóc gáy của hắn không khỏi dựng đứng, vật kia qua...

Còn không chờ Viên Minh làm ra phản ứng gì, hắn bỗng nhiên cảm thấy sau cổ chợt lạnh, hình như có thứ gì đó dính vào.

Ngay sau đó, hơi lạnh này lan tràn khắp toàn thân, làm cho cơ thể hắn không khỏi cứng đờ.

- Là âm linh hay quỷ hồn?

Trong lòng Viên Minh kinh ngạc nghi ngờ.

Lúc này, hơi lạnh ở chỗ cổ tăng lên, những vong hồn kia hình như đang chui vào trong cơ thể hắn.

Vào lúc Viên Minh cảm giác mình giống như rơi vào trong hố băng, toàn thân càng lúc càng lạnh, trên cánh tay phải của hắn chợt có một cảm giác ấm áp tuôn ra, lập tức lan tràn tới sau lưng.

Cảm giác ấm áp này là di chuyển qua, không ngờ giống như xua tan hơi lạnh của vong hồn bám vào người kia.

Viên Minh không nhìn thấy được, lại có thể cảm giác được nhiệt độ xung quanh đã tăng trở lại trạng thái vốn có, nhưng hắn vẫn không có cách nào nhúc nhích.

Mặc dù vong hồn không quấy rầy hắn nữa, nhưng nếu hắn không có cách nào thoát khỏi sự vây khốn, cứ bị nhốt ở chỗ này cũng không phải là cách hay. Cho dù hắn không bị độc phát mà chết, chờ đến khi Nhân Tiêu Vương quay về, hắn vẫn rất có khả năng phải chết.

Trong đầu Viên Minh cẩn thận suy nghĩ một lượt, lập tức phát hiện mình căn bản không có bất kỳ cách nào.

Phi Mao Thuật không dùng được, cố vận chuyển Cửu Nguyên Quyết i, chẳng những không có thể chống lại độc tố, còn có thể bởi vì vận công làm tăng nhanh tốc độ chất độc xông lên não, đến lúc đó sẽ chết nhanh hơn.

Về phần lư hương trên cánh tay, trước đó nó từng giúp hắn ngăn cản thần hồn tổn thương, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra năng lực giải độc, không biết có thể có tác dụng không?

Nhưng lúc này đã không có cách nào khác, Viên Minh cũng chỉ có thể ôm suy nghĩ còn nước còn tát, bắt đầu thử giao tiếp với lư hương.

Khi một chút pháp lực được điều động chảy về phía vị trí lư hương trên cánh tay, chỗ đó bắt đầu sáng lên một điểm ánh sáng mờ, một ấn ký lư hương hiện ra, dần dần từ mờ ảo chuyển thành thật, một cái chân lư hương đã hiện ra.

Lúc này, cảm giác tê liệt lại đột nhiên tăng lên gấp bội, ép cho Viên Minh vận hành pháp lực bị gián đoạn, lư hương trên cánh tay cũng một lần nữa biến mất, không thấy nữa.

Hy vọng cuối cùng cũng mất.

Trong lòng Viên Minh thầm mắng một tiếng, trong đầu lại đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

- Vừa rồi các hạ mở miệng nhắc nhở, tại hạ vô cùng cảm kích. Các hạ có thể ra tay cứu giúp không?

Viên Minh không xác định có thể thật sự có người nghe thật không, nhưng vẫn mở miệng kêu lên.

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh vắng lặng, không có nửa tiếng người đáp lại.

- Nếu ngươi mở miệng nhắc nhở, nhất định là không muốn ta chết như vậy, vẫn... mong trợ giúp ta thoát khỏi sự vây khốn.

Viên Minh tiếp tục kêu lên.

Xung quanh vẫn yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại.

- Ổ mới bùn toa, không hành động nữa, chặn xuống ổ nên áp chế thế nào?

Độc tố càng lan tràn thêm, cổ họng của Viên Minh cũng bắt đầu tê liệt, phát âm cũng bắt đầu méo đi, cắn chữ trở nên mơ hồ không rõ.

Vào lúc Viên Minh sắp rơi vào tuyệt vọng, giọng nói kia cuối cùng truyền đến, vẫn giống như trực tiếp vang lên ở trong đầu hắn:

- Đồ… ngu xuẩn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️