Tiên Giả

Chương 96: Tên ngu xuẩn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Là nó à? Tại sao nó lại ở chỗ này?

Viên Minh nhìn thân hình linh hoạt nhỏ nhắn mềm mại của con mèo bạc, trong đầu bối rối.

Trong thoáng chốc, Viên Minh nhìn thấy con mèo bạc kia dừng lại cách hắn, xoay người liếc nhìn hắn.

Rõ ràng trong cảnh tượng mờ ảo, Viên Minh lại nhìn thấy rõ ràng màu sắc khác thường trong đôi mắt của con mèo bạc, đầu óc đang rối bời hình như đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại vài phần.

Chẳng biết tại sao, hắn có thể cảm giác được con mèo bạc kia hình như đang đợi hắn?

Viên Minh theo bản năng nhấc chân chạy về phía con mèo bạc, chỉ là bước chân không vững.

Kết quả hắn vừa tới gần, con mèo bạc lại chạy về phía trước, vòng qua một tảng đá màu đen nhô ra, sau đó lại biến mất không thấy nữa.

Viên Minh lảo đảo đuổi theo, chạy tới phía sau tảng đá màu đen, chỉ thấy trên vách đá có một cửa hang tối đen to bằng thùng nước, lại không phát hiện ra bóng dáng của con mèo bạc kia.

Hắn nhìn xung quanh, trước sau vẫn không thể phát hiện ra tung ích của mèo bạc để lại.

Lúc này, phía sau vang lên âm thanh hỗn loạn, hình như có người đang đánh về phía bên này.

Viên Minh lảo đảo, chui vào cửa hang màu đen kia. Sau khi chui nửa người vào trong, chân lảo đảo, cả người ngã xuống.

Sau khi hắn ngã vào trong đó, trên cửa hàng màu đen kia bỗng nhiên hiện lên một tầng đốm sáng màu vàng che kín cửa hang.

Chờ đến khi ánh sáng tản đi, cửa hang cũng biến mất không thấy nữa.

...

Không biết trải qua bao lâu, Viên Minh dần dần tỉnh lại, chỉ cảm giác đầu óc vẫn quay cuồng.

Trên vai truyền đến cảm giác đau rát, khiến hắn khẽ mở miệng, trong cổ họng không nhịn được phát ra vài tiếng "a a".

Viên Minh theo bản năng xòe tay ra xuống dưới thân, trong lòng bàn tay lập tức truyền đến cảm giác dính ướt.

Cùng lúc đó, một mùi máu tanh hôi xộc vào trong mũi của hắn, làm cho hắn không nhịn được phải nôn khan.

Hắn cố gắng mở to hai mắt ra, muốn nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng xung quanh tối đen như mực, mặc cho hắn cố gắng thế nào, vẫn không nhìn thấy được gì.

Theo thời gian trôi qua, cảm giác choáng váng trong đầu hắn dần dần giảm bớt, hắn sờ soạng muốn đứng lên, nhưng bàn tay và đầu gối va chạm vào các thứ xung quanh, cảm giác xung quanh rất mấp mô.

Viên Minh không cử động loạn nữa, mà sờ lần, thăm dò quanh người, không ngờ cuối cùng chạm tay vào từng đoạn chân tay cụt, không biết là của người hay của động vật.

Trong đó có cái đã thối nát, biến thành xương trắng ởn, có lại cái mục nát thành bùn, còn có vài cái hình như vừa chết không lâu, trên đó còn dính vết máu chưa khô.

Viên Minh sờ được tấm da thú trên mấy thi thể đó, còn sờ được cả trang phục bằng lụa, vừa nghĩ là biết, đó là thi thể của Phi Mao thú nô và đệ tử Bích La Động.

- Ở đây giống như là một hố xác?

Trong lòng Viên Minh có suy đoán, lại không khỏi rùng mình một cái.

Bất kể hắn có thấy sợ hay không, nhiệt độ không khí xung quanh thật sự rất thấp, âm khí rất nặng, thêm các mùi trộn lẫn vào nhau rất khó ngửi, khiến người ta hít thở cũng khó khăn.

Viên Minh nhẹ nhàng xoa bả vai của mình, phát hiện vết thương còn sưng, nhưng đã bớt đau hơn nhiều, đầu óc cũng không còn hỗn loạn lơ mơ như trước, trong lòng cũng thấy an tâm hơn.

Hắn biết chỗ không phải là nơi an toàn, đang muốn đứng lên, chợt nghe được một giọng nói giống như vang lên trong đầu hắn:

- Ta...

Nghe được âm thanh, toàn thân Viên Minh cứng đờ, lập tức nín hơi tập trung tinh thần, vểnh tai lắng nghe.

- Ta... bảo ngươi, không... không động.

- Ta bảo ngươi, không động, có ý gì?

Giọng nói kia vang lên cách quãng, Viên Minh nghe lại không hiểu nổi.

Lúc hắn theo bản năng muốn hỏi một câu "Là ai đang nói chuyện", giọng nói kia đột nhiên lại vang lên trong đầu hắn, lần này liên tục hơn.

- Ta... bảo ngươi... nói, lại... không động, sẽ chết.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng càng kinh ngạc không hiểu.

Lý trí bảo hắn phải kìm chế kích động lên tiếng, cũng bảo hắn ngừng động tác ngay lập tức.

Viên Minh thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua thi thể xương cốt mục nát bên cạnh, lén quan sát vài nơi xa hơn, nhưng chỗ đó vẫn hoàn toàn tối tăm, không nhìn thấy được gì.

Nhưng vào lúc này, một quầng sáng màu đỏ yếu ớt đột nhiên phát ra, chiếu sáng phạm vi mấy trượng xung quanh, ánh sáng đỏ như máu tối tăm, thoạt nhìn quả thật giống như quỷ hang.

Viên Minh mượn chút ánh sáng mờ tối đó, cẩn thận quan sát xung quanh, muốn tìm ra người lúc trước đã nhắc nhở mình, nhưng không thể nhìn thấy gì.

Mà khi tầm mắt của hắn tập trung đến chỗ có ánh sáng màu đỏ kia, trong lòng không khỏi run rẩy.

- Nhân Tiêu Vương...

Hắn nhìn thấy, bên dưới tường đá mấp mô lồi lõm kia không ngờ có một hồ máu rộng hai mét, máu bên trong bốc lên, tản ra ánh sáng màu đỏ, chiếu cho bức tường phía sau cũng hoàn toàn đỏ như máu.

Mà ở bên trong hồ máu kia, Nhân Tiêu Vương trên đầu mọc hai cái sừng đang ngồi ngay ngắn trong đó, hai mắt nhắm nghiền, hơi ngước lên, miệng mở lớn.

Trong hư không phía trên miệng hắn ba tấc lơ lửng một viên trân châu màu đen, lớn như quả vải, phía trên bao phủ từng hơi nước mỏng manh màu đỏ sậm khẽ cuộn lại, giống như vị thần giữa mây mù.

Lúc này, trong hồ máu bắt đầu có từng bóng dáng mơ hồ bay ra, bị một lực lượng vô hình kéo tới, hấp thụ vào trong viên trân châu màu đen kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️