Tiên Giả

Chương 94: Ba người thành hổ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ba người Khôn Đồ vừa nhìn thấy Trần Uyển, sắc mặt lập tức cứng đờ, người đờ ra tại chỗ giống như bức tượng.

Trần Uyển rõ ràng cũng thoáng ngây người, bất ngờ không kịp đề phòng.

Khôn Đồ thấy phản ứng của Trần Uyển là kinh ngạc chứ không phải phẫn nộ, nhất thời thay đổi sắc mặt, giả vờ vui mừng kinh ngạc kêu lên:

- Trần Uyển sư muội, chúng ta xem như đã tìm được ngươi!

- Các ngươi đang tìm ta à?

Trần Uyển thấy hắn tới gần, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nghi ngờ nói.

Nàng vừa dứt lời, Viên Minh cũng lao ra theo, vội vàng nói:

- Cẩn thận, đừng có tới gần.

- Thú nô đê tiện, ngươi lại dám ngầm hãm hại cướp bóc đệ tử Bích La Động ta, quả thật là cả gan làm loạn, ngươi có biết tội của ngươi không?

Khôn Đồ nhìn thấy Viên Minh, trong mắt lóe lên sát cơ, lập tức trách mắng.

Lúc mắng những lời này, mấy người Trần Uyển, Viên Minh, thậm chí Ba Đạt, Ương Thiền đều sửng sốt, hình như không ai đoán được Khôn Đồ sẽ có lời lẽ như vậy.

Ương Thiền lập tức kịp phản ứng, nói theo:

- Trần Uyển sư muội, ngươi không sao chứ? Nô lệ đê tiện này có làm hại ngươi không?

Nghe nàng nói vậy, Trần Uyển nhíu mày, trong mắt lóe lên sự do dự.

- Đừng tin vào những chuyện hoang đường của bọn họ, đừng quên ngươi bị trúng độc thế nào?

Viên Minh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

- Trần Uyển sư muội, người này liên kết với một thú nô khác hạ độc hung thú chúng ta cưỡi, có âm mưu muốn gây rối. May là Ba Đạt sư đệ phát hiện ra, chúng ta mới không bị trúng độc.

Khôn Đồ lập tức nói.

Ương Thiền cũng bổ sung thêm:

- Đúng vậy, chúng ta giết một thú nô khác, người này lại nhân lúc ngươi hôn mê, bắt cóc ngươi chạy trốn, ta phái Hỏa Mãng đi vào nghĩ cách cứu viện, kết quả cũng...

Nàng còn chưa nói dứt lời, lại nhìn về phía Ba Đạt, ra hiệu hắn cũng nói gì đó.

- Trần Uyển sư tỷ, ngươi bị bắt đi rồi, chúng ta vẫn chưa từng từ bỏ, vẫn luôn tìm ngươi, may là ngươi không có việc gì.

Ba Đạt phản ứng chậm mất một nhịp, lập tức ra sức gật đầu nói.

Chờ đến khi ba người này ngươi một lời ta một lời nói xong, Trần Uyển cũng có chút hoảng hốt.

Lúc nàng tỉnh lại, đã chạy trốn trong lối đi, ngoại trừ Hỏa Mãng truy kích, nàng không thấy gì. Lúc này, nghe bọn họ nói vậy, nàng nhất thời không biết nên tin ai nói.

- Trần Uyển sư muội, ngươi đừng để người này lừa. Hắn là một Phi Mao thú nô đê tiện, trong miệng của hắn có thể có mấy câu là thật chứ?

Khôn Đồ tiếp tục khuyên.

- Sư tỷ nhanh đi theo chúng ta. Lần này, không chỉ số lượng Nhân Tiêu nhiều, trong đó còn xuất hiện một vương, nếu lại chia nhau ra hành động sẽ khó tránh khỏi tử thương nặng nề. Nếu không phải vì tìm ngươi, chúng ta đều đã sớm chạy trở về tập hợp với những người khác rồi.

Ba Đạt vội vàng nói.

Tuy người này phản ứng chậm nhất, lại hiểu nhất phải lừa gạt thế nào.

Dáng vẻ người thành thật và ân cần mà hắn ngụy trang lại một lần nữa lừa được Trần Uyển.

- Lời bọn họ nói là thật sao?

Trần Uyển xoay người lại nhìn về phía Viên Minh, giọng nói lạnh lùng dò hỏi, chỉ là trong ánh mắt vẫn kèm theo chút do dự.

Viên Minh thở dài, trong lòng đã biết, có câu ba người thành hổ, trong lòng Trần Uyển đã nảy sinh nghi ngờ, lúc này chắc chắn sẽ không tin tưởng hắn nữa.

- Còn nói với người này làm gì nữa, giết chết hắn đi.

Khôn Đồ giận dữ gầm lên.

Nói xong, thân hình của hắn đột nhiên lóe lên, một bước nhảy về phía Viên Minh, giơ tay lên vỗ xuống đầu Viên Minh.

Chỉ thấy bàn tay hắn tăng lên một vòng giống như bơm hơi, mặt ngoài bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng, thoạt nhìn giống như một tảng đá, lúc đập xuống, không ngờ kèm theo tiếng gió rít gào.

Rất rõ ràng, hắn thi triển ra một đòn giết người diệt khẩu, cũng tự nhận là một đòn hoàn toàn ăn chắc.

Viên Minh đã sớm đề phòng người này, khi đối phương ra tay đã lập tức phát động Phi Mao Thuật hóa thân thành con vượn trắng, vung nắm đấm đập một quyền về phía chưởng lớn màu vàng của hắn.

Quyền và chưởng va chạm vào nhau, ầm ầm vang dội, một áp lực mạnh mẽ ép qua.

Viên Minh chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, các khớp ngón tay vang lên tiếng "Rắc rắc", cơ thể bất giác lùi về phía sau.

- Không ngờ nô bộc ti tiện nhà ngươi còn có thể đỡ được một lần Liệt Bi Chưởng của ta, chẳng trách ngươi dám ra tay với Trần Uyển sư muội.

Khôn Đồ thấy thế, không quên hắt một lần nước bẩn cho Viên Minh.

Viên Minh lùi ra phía sau vài bước để ổn định thân hình. Lúc này, lực lượng chấn động trên cánh tay mới dần dần rút đi, đốt ngón tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, xương cốt giống như đều đã nứt ra vậy.

- Lực lượng thật mạnh mẽ, sợ rằng tu vi của người này không kém hơn Luyện Khí tầng năm!

Trong lòng Viên Minh đang âm thầm đánh giá.

Trong lúc hắn tập trung tinh thần đề phòng, phía sau bỗng nhiên có một ánh sáng màu đỏ hiện ra, ánh sáng sắc bén lóe lên, quét ngang về phía Viên Minh.

Hắn hơi nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được, lại phát hiện bóng dáng Ương Thiền đột nhiên tới gần từ bao giờ, trong tay đang cầm một con chủy thủ có màu đỏ như máu quét ngang về phía hắn.

Mắt thấy không đánh trúng, Ương Thiền nhất thời xoay cổ tay, tay cầm ngược chủy thủ đâm nghiêng xuống dưới, lao thẳng về phía ngực của Viên Minh.

Hai tay Viên Minh lập tức đan xen, chắn ở phía trước, cổ tay nhấc cánh tay của Ương Thiền lên, dùng lực mạnh chấn động về phía trước, lại đánh cho nàng phải lùi lại.

Ương Thiền lảo đảo lùi về phía sau, đồi núi trước ngực chấn động, trên mặt lại thoáng lộ ra một ý cười.

Viên Minh lập tức phát hiện không ổn, chợt thấy dưới chân phát ra hào quang màu vàng đất, ba măng đá sắc bén cũng nhô lên, đâm thẳng về phía hắn.

Không ngờ là Ba Đạt ở cách đó không xa âm thầm ra tay.

Bởi vì hắn nắm bắt thời cơ ra tay thật tốt, Viên Minh căn bản không kịp đề phòng, chân trái bị mang đá đột nhiên nhô lên đâm trúng, máu bắn ra, đồng thời cũng bất giác ngã về phía sau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️