Tiên Giả

Chương 93: Khác (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh và Trần Uyển không hẹn mà nhìn qua, kết quả nhìn thấy bóng lưng của Nhân Tiêu Vương.

Hai người theo bản năng tránh sang một bên. Khi thấy Nhân Tiêu sắp quay về bên này, bọn họ có muốn leo trở lại cửa hang ban đầu cũng không kịp nữa.

- Đi bên này.

Trần Uyển đánh tiếng, sau đó xoay người chạy về phía cửa hang bí mật bên trái.

Viên Minh thấy thế, cũng chỉ có thể lập tức đuổi theo.

Hai người một trước một sau chạy được nửa khắc, lối đi trong hang động phía trước quanh co, càng lúc càng chật hẹp.

Không bao lâu, bọn họ đã đi tới cuối đường.

- Sao lại không còn đường nữa?

Trần Uyển nghi ngờ nói.

Suốt đoạn đường bọn họ đi tới, không phát hiện ra lối rẽ, cũng không thấy Nhân Tiêu kia quay về, nhưng đi tới cuối con đường cụt, vẫn không nhìn thấy Nhân Tiêu kỳ lạ kia.

Viên Minh nghe vậy, tiến tới kiểm tra tìm kiếm một lúc, chợt phát hiện ra chỗ gần mặt đất có một khe nứt cao chưa tới nửa người, rộng chỉ vừa cho một người có thể đi qua.

- Có lẽ đi ra từ chỗ này.

Viên Minh nói.

- Con Nhân Tiêu kia còn biết khom lưng chui ra khỏi khe nứt à? Linh trí tuyệt đối không phải vừa mở ra. Sao nó có thể sống chung hòa bình được với con Nhân Tiêu Vương kia vậy?

Trần Uyển bám người lên quan sát, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.

- Tạm thời mặc kệ nó, ta phải nhanh chóng ra ngoài, không chừng lát nữa những con Nhân Tiêu kia cũng sẽ chạy tới bên này đấy.

Viên Minh thúc giục.

Trần Uyển nghe vậy thì không do dự nữa, cúi người chui qua khe nứt.

Viên Minh cũng chui qua theo.

Ở phía sau khe nứt kia lại là một lối đi quanh co chật hẹp. Hai người Viên Minh cẩn thận đi trong đó. Bọn họ đi suốt gần một khắc, cuối cùng ra khỏi đầu lối đi chật hẹp này.

Nhưng đầu lối đi cũng là một khe nứt chật hẹp, bên ngoài nối liền với một hang động có diện tích chừng hai gian nhà.

Trong hang động u ám, nhưng không đến mức giơ tay không nhìn thấy gì, trên vách đá xung quanh đầy những loại bột đá hiện lên lân tinh lờ mờ, mang đến chút ánh sáng yếu ớt.

Hai người Viên Minh đi vào trong hang động, lại nhìn thấy phía trước có một tấm bia đá cổ xưa cao tới hai mét.

Dưới bia đá hình chữ nhật là một cái bệ khắc hình giống như con mãnh hổ, các đường nét khắc không tính là quá tinh tế đẹp mắt, nhưng trong đó có chứa tinh khí thần khó có thể tả xiết, nhìn có cảm giác rất áp lực.

Viên Minh quan sát cẩn thận, phát hiện trên một mặt của tấm bia đá khắc phù văn với đường nét phức tạp, mặt khác lại khắc hai chữ Nam Cương "Hổ Thú".

- Đây là cái gì vậy?

Viên Minh hỏi.

Trần Uyển cẩn thận quan sát, suy nghĩ một lát mới lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nhìn giống như loại dùng để trấn áp vật gì đó hoặc bia ranh giới.

Viên Minh nghe vậy thì không hỏi kỹ nữa, bắt đầu cẩn thận kiểm tra các nơi khác của hang động.

Nhưng sau khi kiểm tra một vòng, hắn kinh ngạc phát hiện xung quanh hang động này, ngoại trừ khe nứt bọn họ tiến vào, không ngờ không có lối ra nào khác.

- Lần này thật sự là đi tới đường cụt rồi, không khác khe hở nào khác.

Viên Minh nhíu mày nói.

- Vậy thì kỳ lạ, chẳng những không tìm được lối ra, sao cũng không nhìn thấy con Nhân Tiêu kia?

Trần Uyển cũng nghi ngờ.

- Lại cẩn thận tìm xem, không nên như vậy chứ?

Viên Minh than thở.

Trần Uyển nghe vậy, cổ tay nhất thời chuyển động, "Vù vù vù" phóng ra ba Hỏa Cầu Thuật, chiếu sáng cả hang động.

Hai người mượn ánh sáng, lại cẩn thận tìm kiếm cả hang động, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

- Có lẽ trên đường tới đây có lối rẽ khác mà chúng ta không thể phát hiện ra?

Trần Uyển do dự nói.

- Mà thôi, chúng ta quay về theo đường cũ, lại tìm thử xem. Cho dù không tìm được lối rẽ, có lẽ những con Nhân Tiêu kia đã đi, chúng ta cũng có thể ra ngoài.

Viên Minh nói.

- Được.

Sau khi hai người thương lượng xong, lại quay về theo đường cũ, chạy dọc theo lối đi nhỏ hẹp chật chội trở lại.

Chờ đến khi hai người cuối cùng trở lại chỗ hang động kia, còn chưa kịp ra ngoài, đã nghe được bên trong truyền đến những tiếng nói chuyện.

- Dù thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.

Một giọng nói nam nhân truyền đến.

- Nhất định là chết rồi. Dưới tình huống này, tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về...

Giọng nói chắc chắn của nữ nhân vang lên.

...

Giọng nói này nghe hơi quen, Viên Minh không khỏi sửng sốt.

- Sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Lúc này, một giọng nói có phần sợ hãi vang lên.

Nghe được giọng nói này, Viên Minh lập tức nhận ra, đang muốn ngăn cản Trần Uyển bên cạnh thì nàng đã lao ra ngoài.

- Là đồng môn của Bích La Động sao?

Trần Uyển vội kêu lên.

- Đừng...

Viên Minh vừa hô "đừng", ba người ở đầu khác của hang động đã nghe được tiếng nói và chạy tới.

Không ngờ đó chính là Khôn Đồ, Ương Thiền và Ba Đạt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️