Sau thời gian khoảng một chén trà, Trần Uyển bị mực nước dâng lên nhanh chóng, ép cho buộc phải lùi lại liên tục, ôm tấm da vượn trắng và thành trường kiếm bằng đồng trong ngực, dán sát cả người vào vách động.
Nước sông lúc này đã phủ kín toàn bộ động quật, mực nước cũng đã dâng tới éo Trần Uyển.
Nội tâm nàng từ lo lắng, giờ đã chuyển thành tuyệt vọng, không thể không toát lên suy nghĩ tự trách:
- Ta làm sao lại ngốc như vậy, hắn sẽ không quay về...
Tên kia dù sao cũng chỉ là một Phi Mao thú nô, dù không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thực sự tìm được đường sống, cũng không có khả năng lại mạo hiểm quay lại cứu nàng, dù sao hai người không thân chẳng quen, chỉ là bèo nước gặp nhau.
Buồn cười nhất là khi thấy hắn để lại da thú và trường kiếm trước lúc rời đi, nàng còn cảm thấy an tâm một cách khó tả.
Ngay khi Trần Uyển hối hận, bọt nước chợt bắn tóe trước người nàng, tiếp đó một bóng người đen sì thình lình xông ra, đồng thời thở hồng hộc một hồi.
Nàng suýt chút nữa không nhịn được, lập tức muốn đánh một cú Hỏa Cầu thuật về người kia.
Đợi khi thấy rõ kẻ đến chính là một chú cóc hình người vô cùng xấu xí, nàng đột nhiên hơi kích động, đôi mắt ngân ngấn nước.
Viên Minh vừa gấp gáp quay trở về, đối với sự biến hóa của nơi này cũng cảm thấy kinh ngạc, mở miệng ồm ồm nói:
- Nhìn tình hình là lũ quét cuốn tới, thiếu chút là tìm không được vị trí của người.
- Sao rồi, tìm được lối ra chưa?
Trần Uyển vội vàng hỏi.
- Sông ngầm dưới lòng đất này dài hơn tưởng tượng của ta nhiều, ta bơi hồi lâu mà vẫn chưa tìm được lối ra.
Viên Minh lắc đầu, hổn hển nói.
Sắc mặt Trần Uyển lập tức cứng đờ, tâm như tro tàn.
- Có điều ở phía trước ta tìm được một khoang động, không gian lớn hơn chỗ này không ít, tạm thời sẽ không bị dìm ngập, chúng ta trước có thể qua bên đó nghỉ tạm, sau khi lấy hơi rồi lại tiếp tục đi xuôi xuống hạ du tìm lối ra.
Viên Minh hít sâu một hơi, đổi đề tài nói thêm.
- Chỉ đành thử một lần.
Trần Uyển nghe Viên Minh hổn hển đề xuất phương án, nhất thời cũng không đưa ra được chủ ý gì khác, liền đồng ý.
Nhìn mực nước dần dâng tới ngực, nàng không muốn ở đây thêm khắc nào nữa.
- Ngươi có thể nhịn thở tối đa được bao lâu?
Viên Minh hỏi.
- Ta chưa từng tu luyện Thủy pháp, tối đa chỉ có thể duy trì được nửa khắc đồng hồ.
Trần Uyển suy nghĩ một chút, đáp.
Giờ phút này, nàng đang vô cùng hối hận, không nên vì bản thân là đệ tử Hỏa Luyện đường mà kỳ thị Thủy pháp, cũng may đệ tử Hỏa Luyện đường vì muốn rèn luyện khí phôi thời gian dài, nên cũng có yêu cầu với khí tức, nên khí tức của nàng không tính là yếu.
- Nửa khắc đồng hồ, cũng coi như vừa đủ, chút nữa ngươi nằm trên lưng ta, ta mang ngươi lặn đi.
Viên Minh cân nhắc một chút rồi nói.
Trần Uyển nghe thế, liếc mắt nhìn u cục nổi khắp sau lưng Viên Minh, lộ vẻ do dự.
- Lấy tốc độ của ngươi, nếu không có ta cõng theo, nửa khắc đồng hồ tuyệt đối không thể lặn qua được bên kia.
Viên Minh nhìn nàng, lạnh nhạt nói.
Trần Uyển hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Nàng, một tay ôm da thú và trường kiếm, một tay nén cảm giác khó chịu, quàng lên vai Viên Minh.
- Hít sâu một hơi.
Viên Minh dặn.
Trần Uyển lập tức làm theo.
Chớp mắt tiếp theo, Viên Minh đột nhiên trầm người xuống, cõng Trần Uyển chìm vào trong nước.
Tiếp đó, hắn hướng hai chân qua hai bên, đạp mạnh một cái rồi kẹp lại cùng một chỗ, thả người thuận theo dòng nước vọt tới trước, nhoáng cái đã lặn ra xa được bảy, tám trượng.
Khi tới rìa động quật, nước sông bị thắt cổ chai, tràn vào trong một địa động.
Viên Minh không ngừng lại chút nào, cõng Trần Uyển chui vào đó, ra sức bơi ếch xuôi về phía hạ du.
Không gian bên trong địa động tối om om.
Trần Uyển nhắm nghiền hai mắt, bên tai chỉ có tiếng nước chảy nặng nề, tim nàng không khỏi đập thình thịch, cánh tay vô thức bám chặt vào vai Viên Minh hơn mấy phần, thân thể cũng bất giác dán chặt vào lưng Viên Minh.
Viên Minh cảm nhận được sự căng thẳng của Trần Uyển ở sau lưng, chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân, nhanh chóng bơi về phía hạ du.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Trần Uyển dần dần thích ứng với cảm giác lạnh lẽo dưới nước, nhịn không được mở hai mắt ra.
Nhưng dưới làn nước tối đen như mực, nàng không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được vách đá bao quanh trên dưới trái phải, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi khi bị giam cầm trong không gian đóng kín.
Nhìn chốc lát, nàng liền lần nữa nhắm hai mắt lại, như vậy trái lại còn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng cảm giác có thứ gì đó chạm vào gót chân.
Có điều nàng cơ bản chưa từng cử động lung tung, cũng không làm ra động tác giẫm đạp gì, như thế căn bản không có khả năng đụng phải thứ gì ngoài nước ra.
Nói như vậy, cũng chỉ có thể là có thứ gì đó đuổi theo rồi đụng phải nàng.