Tiên Giả

Chương 82: Cứu người cứu mình (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đây là muốn gây ra nội đấu à?

Viên Minh thầm nghi ngờ.

Có thể khiến bọn chúng bỏ lắm tâm tư đi hạ độc như vậy, khẳng định không phải là muốn ra tay với mình, Ba Đạt và Ương Thiền lại trông như tùy tùng, như vậy cũng không khó đoán ra ai là người mà Khôn Đồ muốn đối phó.

Không đợi Viên Minh kịp suy tính kỹ càng, tiếng Ô Bảo chợt vang lên:

- Bẩm các vị đại nhân, thịt lợn rừng đã được nướng chín, mời các vị thưởng thức.

- Mang qua đây.

Khôn Đồ lớn tiếng ra lệnh.

Ô Bảo lập tức đem cả tảng thịt lợn rừng đã được nướng chín qua trước mặt mấy người Khôn Đồ.

Khôn Đồ lấy một thanh dao găm ra, nhẹ nhàng vạch mấy đường trên khối thịt. Cả khối thịt theo đó nứt ra từng mảng, chia thành bảy tám khối.

- Trần Uyển sư muội, thịt này nhìn cũng không tệ, ngươi ăn thử chút đi.

Gã trước tiên lấy một miếng thịt lưng ra, đưa cho Trần Uyển.

Trần Uyển không tiện chối từ, liền nhận lấy.

Những người khác cũng tự động lấy phần thịt cho mình rồi ngấu nghiến ăn.

Lúc này, Khôn Đồ bỗng nghĩ tới điều gì, lên tiếng nói với Ô Bảo:

- Cầm cho Viên Minh một miếng.

- Chủ… Đại nhân thưởng cho ngươi.

Ô Bảo không chút do dự, hai tay nâng một khối thịt chân giò lớn đi tới bên người Viên Minh.

Viên Minh bình tĩnh nhận lấy, cảm ơn qua loa một tiếng, nếu không phải đã biết thịt này có vấn đề, hắn thực sự có thể bị thiện ý bất ngờ của Khôn Đồ và Ô Bảo làm cho cảm động.

- Nếm thử đi.

Ô Bảo cười giả lả nhìn hắn, nói.

Viên Minh cắn một miếng, nhai nuốt rồi hàm hồ đáp:

- Mùi vị không tệ.

Ô Bảo thấy thế mới quay người đi vào thần miếu. Viên Minh lập tức nhổ miếng thịt trong miệng ra, xong há miệng để một ngụm nước mưa vào miệng mới thôi.

Tiếng tán thưởng từ trong thần miếu thỉnh thoảng lại vọng ra, đến ngay

Trần Uyển cũng cảm thấy tay nghề Ô Bảo không tệ chút nào.

Có điều rất nhanh sau đó, Viên Minh liền nghe thấy bên trong có tiếng động vang lên, nghe như có người ngã xuống.

Ngay tiếp đó, lại nghe tiếng Khôn Đồ giả vờ giả vịt hỏi thăm:

- Trần Uyển sư muội, ngươi làm sao vậy, sư muội?

Viên Minh nghe động tĩnh bên trong, lòng thầm khinh bỉ, đồng thời nhân khi có tiếng sấm rền, ném chỗ thịt được xé ra đi, chỉ cầm khúc xương không trong tay, đồng thời dựa tường nằm ngã xuống, làm bộ như bị trúng độc.

Trong miếu, Khôn Đồ vẫn đang liên tục Trần Uyển, nhưng Trần Uyển đã nhắm nghiền hai mắt, lông mi khẽ động, hoàn toàn hôn mê.

- Được rồi, đừng có gọi nữa, ngất rồi đấy.

Ương Thiền lúc này đang khoanh tay trước bộ ngực đồ sộ, liếc mắt nhìn Trần Uyển một chút, xong không nhịn được nói.

- He he, con bé bướng bỉnh này, bình thường dựa vào con mái già giữ con của Hỏa Luyện đường, không thèm để ta vào mặt, hôm nay rơi vào tay ta, đảm bảo để ngươi biết, cái gì gọi là cực lạc nhân gian.

Khôn Đồ cười tà nói, giọng đầy vẻ đắc ý.

- Khôn Đồ sư huynh, cái kia… thuốc này rất mạnh, khi dùng không dám dùng quá nhiều, ngài tranh thủ thời gian, đừng để nửa đường ả tỉnh dậy, phiền phức.

Ba Đạt từ bên cạnh bước lên trước, vừa nói vừa đưa mắt nhìn trộm Trần Uyển đang nằm trên mặt đất.

- Được rồi, chút tâm tư kia của ngươi ta làm sao không biết? Yên tâm đi, đợi ta hưởng dụng xong, sẽ không quên chia cho ngươi một chén canh, haha..

Khôn Đồ cười ha hả, đáp.

Ương Thiền nhìn hai gã một lượt, khinh thường mắng:

- Đám nam nhân các ngươi, chẳng có kẻ nào tốt.

Khôn Đồ nghe thế, có vẻ không vui nhìn lại ả.

Ương Thiền thấy thế, lập tức đổi mặt tươi cười, nói thêm:

- Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu. Cũng tại con ranh Trần Uyển này không hiểu phong tình. Nàng cũng vì không trải việc đời mới như thế, một khi ăn tủy biết vị rồi, dù có là Phi Mao thú nô này, chỉ sợ nàng cũng tự mình nhào vào.

Ô Bảo nghe Ương Thiền nhắc tới mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn lén Trần Uyển nữa.

- Ô Bảo, chúng ta đã sắp đạt mục tiêu, Viên Minh đã không còn tác dụng gì, ngươi bây giờ lập tức lôi hắn đi xử lý, tránh rắc rối sau này.

Khôn Đồ cúi người, đưa tay sờ gương mặt Trần Uyển, lại chợt nhớ tới một chuyện, liền quay đầu ra lệnh.

- Vâng, chủ nhân.

Ô Bảo nghe thế, lập tức cất bước đi ra ngoài.

- Lôi ra xa chút rồi xử lý, đừng để mùi máu tươi bay vào làm hỏng nhã hứng của ta.

Khôn Đồ lên tiếng nhắc thêm.

- Vâng.

Ô Bảo đi đến ngoài cửa, liếc mắt nhìn Viên Minh co quắp ngã trên đất, nhếch miệng cười đắc chí.

Gã cúi người tóm lấy hai cánh tay Viên Minh, kéo hắn vào trong màn mưa, đi tới khoảng tăm tối trong rừng núi.

Khôn Đồ nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Trần Uyển, bóp nhẹ như cưng nựng một chút, đoạn cười tủm tỉm nói:

- Gương mặt thật xinh đẹp nha, chậc chậc, ta cũng không muốn thế này, chỉ trách ngươi quá không biết điều.

Nói đoạn, hắn cầm cổ áo Trần Uyển kéo một cái xuống dưới, váy áo màu đỏ nhất thời bị kéo đến cổ áo mở rộng, để lộ áo yếm bên trong cùng một mảng da thịt trắng nõn nà.

Đang khi mê muội ngắm nhìn, Khôn Đồ chợt nghe sau lưng có tiếng ‘ừng ực’ vang lên, quay lại, thấy Ba Đạt đang đưa hai mắt nhìn đăm đăm, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

Ương Thiền liếc mắt nhìn gã, trong lòng càng thêm xem thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️