- Xem ra chuyện tông môn lịch luyện của đám người này, tựa hồ có liên quan gì đó với Nhân Tiêu kia...
Viên Minh suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
Một đám người tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
- Này, thú nô kia, ngươi có thật nhìn thấy Nhân Tiêu không?
Lúc trời vừa hừng đông, nhóm người dừng việc tìm kiếm, Khôn Đồ có vẻ không vui, nhìn Viên Minh hỏi.
- Nhân Tiêu nào?
Viên Minh ra vẻ khó hiểu, hỏi lại.
- Chính là quái vật ngươi tả hôm qua!
Khôn Đồ giận dữ đáp.
- Nếu ta không thấy quái vật kia, làm sao có thể tả ra được?
Viên Minh vặn lại.
Một câu liền chặn họng Khôn Đồ, khiến gã có muốn nổi giận cũng không có cớ mà nổi giận.
- Theo tình báo tông môn cho biết, Nhân Tiêu lý ra không nên hoạt động ở chỗ này ha.
Ba Đạt lên tiếng.
- Có lẽ tình hình có thay đổi, tin tức mà phía Hành Chấp đường cung cấp cũng không nhất định chính xác.
Trần Uyển góp lời.
Viên Minh do dự một lát, xong mới lên tiếng:
- Nếu Nhân Tiêu mà các ngươi nói chính là quái vật ta gặp tối qua, thế, vào thời điểm năm ngoái, đã có người gặp được.
- Ngươi nói cái gì? Năm ngoái… Ở đâu?
Trần Uyển vội vàng hỏi, mấy người khác cũng đưa mắt nhìn qua với biểu cảm khác nhau.
Viên Minh lập tức đem chuyện Cáp Cống bị tập kích ra, thuật lại một lần cho bọn họ nghe.
- Việc này sao có thể?
Ương Thiền tỏ vẻ khó có thể tin.
Khôn Đồ quay đầu nhìn Ô Bảo, thấy gã khẽ làm động tác gật đầu mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra, xem như xác nhận lời Viên Minh nói.
- Nếu đúng như vậy, thời gian hoạt động của Nhân Tiêu kia phải sớm hơn thông tin tông môn đưa cho chúng ta, phạm vi hoạt động cũng rộng hơn, chuyện này không phải tin tức tốt lành gì.
Trần Uyển nghe vậy, sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng.
- Chuyện này… Có nên báo cáo với tông môn không?
Ba Đạt hỏi dò.
- Báo cáo? Sao phải báo cáo? Tin tức này chỉ chúng ta biết, chẳng phải càng tốt sao?
Khôn Đồ hỏi ngược lại.
- Không báo cáo, những đồng môn khác rất có thể sẽ bị tập kích bất ngờ.
Trần Uyển phân tích.
- Trần Uyển sư muội, chớ có quên, lần lịch luyện này có thể liên quan trực tiếp tới việc chúng ta có thể thuận lợi trở thành đệ tử nội môn hay không. Một khi chúng ta quay về báo tin, không chỉ bị trì hoãn hành trình, còn sẽ bị người khác nhanh chân tới trước...
Khôn Đồ trầm ngâm nói.
Gã không trực tiếp phản bác lời Trần Uyển, nhưng lại khiến cho mặt nàng phải đổi sắc.
Thấy Trần Uyển không nói gì thêm, Khôn Đồ nhếch mép, nở nụ cười ruồi.
Tiếp đó, nhóm người giảm cước bộ lại, một mặt tìm kiếm Nhân Tiên, một mặt tranh thủ đi đường.
Nhưng tốn thêm hai ngày so với dự kiến, bọn họ vẫn chưa thể gặp được Nhân Tiêu.
…
- Ầm ầm…
Một tiếng sấm nổ rền vang, một tia sét sáng trăng lóe lên giữa không trung, trong tích tắc xé đôi màn trời tối đen như mực.
Từng giọt mưa tí tách rơi xuống, khiến rừng núi vốn tĩnh mịch giờ phủ đầy tiếng mưa, mùi đất pha mùi cỏ cây tràn ngập trong không khí.
Khôn Đồ ngẩng đầu nhìn những đụn mây đen như nằm lơ lửng sát ngọn cây, điều khiến sói xanh đi tới cạnh Trần Uyển.
- Sư muội, nhìn trời mây này, xem ra trận mưa hẳn là không nhỏ, sắc trời cũng đã muộn, chi bằng chúng ta tìm một chỗ tạm trú chân, đợt mưa tạnh rồi lại tiếp tục thế đường?
Gã lên tiếng hỏi.
- Viên Minh, gần đây có chỗ nào thích hợp để trú mưa không?
Trần Uyển đưa mắt nhìn Viên Minh, hỏi.
Một đường đi tới, nàng đã có chút tín nhiệm khả năng dẫn đường của Viên Minh.
Dưới sự chỉ dẫn của Viên Minh, bọn họ mấy ngày nay dù chưa thể tìm được Nhân tiêu, nhưng trên đường cũng chưa từng bị hung thú tập kích, có thể nói là tận dụng thời gian triệt để.
Mấy người Khôn Đồ và Ương Thiên dù vẫn xem thường tên Phi Mao thú nô này, những cũng vô thức ném ánh mắt thăm dò qua phía hắn.
- Khu vực này ta chưa đến bao giờ, chỉ có thể đi xem một chút.
Viên Minh đáp.
Trần Uyển nghe thế, cũng không có gì thất vọng, khẽ gật đầu rồi tiếp tục lên đường.
Đi chừng hơn mười phút nữa, tiếng sấm sét trên trời càng dày, mưa rơi cũng càng lúc càng lớn.
Sắc trời trong núi rừng đã tối om, bốn phía đều là sương mù mờ ảo, không gian một mảnh đen ngòm, nhiệt độ cũng hạ xuống càng lúc càng thấp.
Đúng lúc này, Viên Minh nhìn thấy giữa khoảng rừng phía trước thình lình xuất hiện một mảng lớn màu tối đen, hắn lau nước mưa trên mặt, ngưng thần nhìn kỹ một lúc, trong lúc đó, một tia sét đánh xuống, chiếu tỏ khắp bốn phương.