Sau khi Hồ Trát nhìn thấy người này, sắc mặt có phần căng thẳng, mở miệng nói.
- Tốt.
Nam tử trung niên được gọi là Hô Hỏa trưởng lão khẽ gật đầu, đáp.
- Ta đi về phục mệnh trước.
Hồ Trát đáp lại một câu rồi lập tức xoay người rời đi.
Chờ gã đi rồi, Hô Hỏa trưởng lão mới thuận thế đưa mắt liếc qua đám Viên Minh, vẻ mặt lão hờ hững, ánh mắt kia trông như đang nhìn mấy bụi cây, tảng đá, không mang theo chút cảm xúc nào.
Nhìn xong, chỉ thấy lão đưa tay vỗ một cái lên cái túi màu tím lớn bằng bàn tay bên hông, tức thì, một vầng sáng nhạt không chút bắt mắt từ trên túi tỏa ra.
Ngay sau đó, trong tay Hô Hỏa trưởng lão thình lình xuất hiện từng miếng da thú với những hình thù kỳ lạ không giống nhau.
Viên Minh dụi dụi mắt. Hắn cơ bản không nhìn rõ được những thứ này xuất hiện thế nào.
Những dã nhân càng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, cho rằng đó là phép màu.
Viên Minh thu hồi suy nghĩ, cẩn thận tập trung nhìn qua, kết quả phát hiện trong số những miếng da thú kia có miếng lông đen xì của báo đen, có miếng màu xanh nhạt của sói hoang, có miếng lông lá nâu đen của lợn lòi, có miếng lông trắng xám của vượn già, có miếng màu sắc hỗn tạp của gấu nâu, có miếng màu sặc sỡ của mãnh hổ, còn có một mảng da màu xanh không lông của tê giác.
Sở dĩ hắn có thể liếc mắt đã nhận ra những thứ da lông này bởi mấy thứ này dù không hoàn chỉnh nhưng tất cả đều là phần da được lột từ phần đầu, mặt, trong đó răng nanh lợn lòi và sừng của tê giác còn được giữ lại nguyên vẹn.
Hô Hỏa trưởng lão đi tới đằng sau lưng mấy người rồi lần lượt đeo từng miếng da lên trên đầu bọn họ. Mỗi tấm da trên đầu bọn họ còn dư một phần rủ qua đầu vai khiến bọn họ trông như đang đội một cái nón kèm áo choàng ngắn.
Đầu Viên Minh bị phủ một miếng da có lông xám trắng của vượn già để da mặt hắn dán sát vào da con vượn trắng, có cảm giác ngưa ngứa đồng thời mũi có thể ngửi thấy tanh nhạt nhưng không thối, thực sự rất khó tả.
Tiếp đó, Hô Hỏa trưởng lão lại vỗ vào túi bên hông, trên tay bỗng có thêm hơn bảy cái túi lớn bằng da màu nâu, trên túi có vẽ một đồ văn cổ quái màu đỏ như máu.
- Ba ngày tới đây, các ngươi phải vượt qua cột mốc ranh giới này, xông vào rừng rậm phía sau. Trong thời gian này, các ngươi nhất định phải một mình săn giết một dã thú như sài, lang, hổ, báo, đồng thời mang máu thú rót vào trong túi da thú này rồi mang về.
Hô Hỏa trưởng lão mở miệng ra lệnh.
Nói xong, lão liền cầm túi da thú nhét vào trước người bọn họ.
- Đây xem như bài kiểm tra tư cách trở thành Phi Mao thú nô sao?
Viên Minh thầm oán thán.
Lúc này, hắn để ý thấy sắc mặt mấy dã nhân kia đều có biến hóa, trông như có chút không tình nguyện, có chút bất đắc dĩ, lại có chút sợ hãi.
- Sau ba ngày, chỉ cần các ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được một bản công pháp tu luyện cơ sở, Huyết Khí Pháp.
Đúng lúc này, một dã nhân mặt nơm nớp lo sợ, mở miệng hỏi:
- Trưởng lão, có thể cho ta chút công cụ được không, dù là vài cái búa đá hay đao đá cũng được.
Dùng thân thể phàm nhân của bọn họ nếu không mượn nhờ ngoại vật mà muốn sống sót nơi rừng hoang núi thẳm này đã đủ gian nan, đừng nói chi tới việc phải săn giết dã thú, thu thập máu thú, chỉ sơ sểnh một chút thôi, e là sẽ chôn thân nơi miệng thú.
- Công cụ? Hừ… Các ngươi không dùng được.
Hô Hỏa trưởng lão cười nhạt một tiếng, đáp.
Còn không đợi mọi người hiểu rõ lời này có ý gì, lão bất ngờ nhoáng người một cái vọt tới trước mặt bọn họ, đưa tay đặt lên một người trong số bọn họ.
Chỉ thấy người này bị Hô Hỏa trưởng lão đè lại, tiếp đó miếng da báo đen trên người hắn bỗng sáng lên ánh sáng đen, kế đó từng sợi, từng sợi lông thú thình lình nhô lên. Miếng da thú vốn mang hình dạng nửa thân bỗng như sống lại, không ngừng biến hóa dài ra, trùm lên người y.
Viên Minh đưa mắt nhìn về phía người này, chỉ thấy mắt hắn đỏ ngầu, trong mắt hiện đầy tơ máu, còn miệng y, há hốc để nước miếng mất kiểm soát từ khóe miệng chảy xuống, chưa hết, âm thanh từ cổ họng hắn phát ra cũng từ từ có biến hóa, càng lúc càng không giống tiếng người mà ngược lại, càng ngày càng giống tiếng dã thú.
Cả quá trình này kéo dài bằng thời gian thở mười mấy hơi, đợi tới khi âm thanh gào rú của người này ngừng lại, miếng da báo đen kia cũng đã bọc chặt lấy y, trông hắn như nó mọc trên người hắn vậy.
Không chỉ có vậy, gương mặt hắn cũng biến thành mặt báo đen, chỉ có thân mình vẫn giữ được khung xương con người, nhìn qua hệt như một con báo hình ngươi, bộ dạng nửa người nửa thú vô cùng kỳ quái.
Đợi quá trình biến thân kết thúc, cơ thể hắn lập tức hạ thấp xuống mặt đất, giống như ngay cả tâm tính của hắn cũng giống với dã thú, thế nhưng đôi mắt lại không hóa thú, trái lại tơ máu đỏ ngầu trong mắt rút đi không ít, trông kỹ có lại đôi phần nhân tính.
- Không cần lo lắng, đây là Phi Mao Chi Thuật, cũng là chỗ dựa để các ngươi sống sót và săn giết dã thú trong ba ngày tới.
Hô Hỏa giải thích một câu rồi tiếp tục với người thứ hai.
Theo bàn tay lão đặt lên trên người này, một tiếng gào rú thế lại vang lên vọng khắp núi rừng.
Sau thời gian mười mấy nhịp thở, một quái vật đầu sói mình người, khắp thân mọc lông dài màu xanh hiện ra trước mắt mọi người.
Ghi chú:
1. Phi mao: Khoác lông thú. Phi Mao thú nô ở đây có thể hiểu là nô lệ khoác lông thú.