Một tên thú nô sói xám khác nhìn chằm chằm vào Cáp Cống, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngột Lực, con báo hoa kia là chúng ta cùng phát hiện, ngươi không có bản lĩnh đánh chết nó, chẳng lẽ không cho phép người khác ra tay?
Cáp Cống nhìn thú nô sói xám, xong cười ha ha châm chọc.
- Ăn nói linh tinh, rõ ràng là ngươi cướp con mồi của ta.
Thú nô sói xám Ngột Lực cả giận phản bác.
Tán Bái liếc mắt nhìn Ngột Lực với vẻ nghiêm nghị pha chút lạnh lùng, giống như quở trách gã đã tự tiện mở miệng.
Ngột Lực thầm rùng mình, lùi về sau hai bước xong ngậm miệng không dám nói gì thêm.
- Cáp Cống, người quang minh không nói chuyện mờ ám, ngươi ba lần bảy lượt trêu chọc chúng ta, nếu không nghiêm trị, người khác sẽ nghĩ thế nào? Nể tình ta và ngươi gia nhập Bích La Động cùng lúc, giao túi trữ máu ra, ta có thể tha ngươi rời đi.
Tán Bái lạnh nhạt nói.
- Thật sao?
Cáp Cống có vẻ hơi động tâm.
- Đương nhiên, ngươi hẳn phải biết người Hắc mộc tộc chúng ta giữ lời hứa nhất.
Tán Bái đưa một tay lên vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo đáp.
- Được, hôm nay bị các ngươi bao vây, ta nhận thua, bắt lấy.
Cáp Cống lấy túi trữ máu từ ngực áo ra, ném về phía Tán Bái.
Trong lòng Viên Minh cảm thấy hơi quái lạ, đáy túi trữ máu này có dính chút máu, không phải túi mà Cáp Cống dùng lúc trước, không lẽ là hắn đánh chết Phi Mao Thuật nào khác rồi đoạt lấy?
Viên Minh thấy cảnh này xong lộ vẻ do dự.
Vẻ mặt Tán Bái cũng có chút kinh ngạc. Gã theo bản năng tiếp lấy túi trữ máu, đột nhiên bàn tay cảm giác được chút khác thường. Phần đáy túi trữ máu từ lúc nào đã rách ra một đường, để lộ một khối cầu đen nhánh ở bên trong.
Gã định thần nhìn kỹ, sắc mặt bỗng trở nên kinh hãi.
Quả cầu nhỏ màu đen, theo một tiếng ‘bùm’, nổ tung, tỏa ra một mảng khói đen, chỉ nháy mắt đã bao phủ một vùng hơn mười trượng bên hồ.
- Đi!
Thân hình Cáp Cống hóa thành một cái bóng xanh, bay vụt sang bên trái đằng trước.
Viên Minh dù không nhìn thấy Cáp Cống, cũng lập tức chạy về hướng đó, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám Tán Bái.
- Haha, Tán Bái, chúng ta sau này còn gặp lại!
Cáp Cống đắc chí cười ha ha, dẫn theo Viên Minh chui vào trong rừng.
Viên Minh vừa tiến vào rừng, lập tức đưa hai tay lấy hai hòn đá từ bao da sau lưng ra rồi lần lượt ném đi.
Hai tảng đá bắn vọt ra, đập vào hai nơi ở hai bên trái phải trong rừng, khiến cho cây lá nơi đó lắc lư không thôi.
Bóng người nhấp nhoáng trong làn khói đen, rất nhanh đám Tán Bái lao vút ra, nhưng bên hồ đã không còn bóng dáng Cáp Cống và Viên Minh, chỉ có ba bụi cây lay động không yên, không cách nào đoán được hai người đã chạy theo hướng nào.
Tán Bái xiết chặt hai nắm đấm, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
…
Viên Minh cùng Cáp Cống chạy một lèo bảy, tám dặm, tới khi thấy sau lưng không có ai đuổi theo mới dừng lại.
- Cáp Cống, mấy người kia là ai?
Viên Minh hổn hển chửi thề mấy câu rồi hỏi.
- Mấy tên đó là người Thanh Lang Bang, cũng đều là Phi Mao Thuật như chúng ta. Thủ lĩnh của chúng gọi là Ô Bảo, dẫn theo mười mấy người kết thành băng đảng, chuyên đi cướp bóc người khác.
Cáp Cống dựa lưng vào một gốc cây già, mở miệng đáp.
- Không dám tự mình săn giết hung thú, còn đi nhòm ngó đồ của người khác, cái này có khác gì giặc cướp?
Viên Minh khinh thường nói.
- Kỳ thực cũng không ít người kết thành đội như bọn họ, chỉ có điều đa số đều chọn kết thành nhóm để săn thú, một số ít, chuyên làm chuyện cướp đoạt. Viên Minh, dùng thân thủ và sự can đảm của ngươi, không ngại tìm một đội mà gia nhập, có thể thoải mái hơn một chút.
Cáp Cống thở dài, nói như khuyên.
- Còn ngươi, cũng là thành viên một đội sao?
Viên Minh nhíu mày, hỏi lại.
Cáp Cống lắc đầu, đáp:
- Trước kia từng gia nhập, sau đó rời đi.
- Vì cái gì?
Viên Minh thắc mắc.
- Không cùng đạo khó mưu được việc lớn, một khi kết thành đoàn thể, nhất định phải có thủ lĩnh, có phân chia cấp bậc. Tại thời điểm săn thú, đúng là có ưu thế, còn có thể giảm mức độ thương vong, nhưng tới khi chia thành quả lại không được hài hòa như vậy. Thủ lĩnh và những thân tín của hắn tự nhiên sẽ được chia nhiều hơn, về phần những người khác… ha ha.
Cáp Cống nói chưa dứt lời, Viên Minh cũng đã hiểu.
- Nói như vậy, xem ra đơn đả độc đấu vẫn đỡ hơn một chút.
Viên Minh cười đáp.
- Bất kể thế nào, nghĩ đến việc phải sống sót ở chỗ này cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhắc ngươi một câu, đừng dễ tin người quá, cũng đừng tùy tiện giúp đỡ người khác. Thật sự đến thời điểm sơn cùng thủy tận, con người à, cái gì cũng làm được.
Cáp Cống nói với vẻ mặt phức tạp.
- Ta làm việc tự có nguyên tắc của ta.
Viên Minh gật gật đầu, cười nói.
Cáp Cống nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người nghỉ ngơi một lát. Viên Minh đột nhiên cất lời, hỏi:
- Cáp Cống, thứ lúc trước người ném ra để tạo lượng lớn khói đen là cái gì?
- Thứ đó gọi là đạn khói, là vật do các đệ tử ký danh của Bích La Động chế ra, rất hiệu quả khi chạy trốn.
Cáp Cống trả lời.