Tiên Giả

Chương 379: Thể tu khoe uy lực (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Phá Hiểu đúng là tàng long ngọa hổ, người này có khí tức mạnh mẽ, chắc hắn cũng là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!

Viên Minh nhìn thấy cảnh này, con ngươi hơi co lại.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, người trung niên oai hùng kia dùng một tay cầm đao nhanh chóng lao xuống, lúc khoảng cách còn có bảy tám trượng, Trường Câu Loan Đao đã chém về phía Tát Nhân trưởng lão.

Trên lưỡi đao phun ra ánh sáng màu vàng, một ánh đao hình trăng khuyết giống như thực chất phủ xuống phía dưới.

Bởi tốc độ của đối phương quá nhanh, dưới tình thế cấp bách, Tát Nhân trưởng lão chỉ tới móc ra một tấm phù lục vỗ lên trên người, hóa thành một quầng sáng bảo hộ màu xanh nhạt, đồng thời khống chế một tấm lá chắn hình tròn màu vàng đất đón đỡ người kia.

Một tiếng nổ "Ầm" vang lên!

Tấm lá chắn hình tròn màu vàng đất phát ra một tiếng nổ, dâng lên một sóng khí hình tròn cuốn ra xung quanh, vòng bảo hộ trên người Tát Nhân trưởng lão bị uy lực còn sót lại của ánh đao chém nát, bị chém cho cả người ngã lăn ra ngoài.

Các đệ tử Luyện Khí kỳ xung quanh bị sóng khí lan đến, lập tức một trận người ngã ngựa đổ.

Tát Nhân trưởng lão theo đó kéo dài khoảng cách với người trung niên oai hùng, sau khi xoay người đứng lên, trong tay đã có thêm một thanh xoa ngắn chắn trước ngực, ánh mắt nhìn về phía cái đầu đầm đìa máu của Sở Hùng trưởng lão cách đó không xa.

- Ngươi là ai?

Hắn đã nhìn ra được, người trước mắt này rõ ràng cố ý nhằm vào hắn, lại không nhớ mình có quen biết đối phương.

- Ngươi không nhận ra ta, ta lại nhận ra ngươi! Ngươi còn nhớ rõ Long Khê con ta?

Trong mắt nam tử trung niên oai hùng như muốn phun ra lửa giận, quát to một tiếng.

Tát Nhân trưởng lão nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Viên Minh bỗng nhiên sửng sốt, nhớ tới bóng dáng và đôi mắt tuyệt vọng kia.

Nhân Tiêu Vương!

Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ, không trách được mình cứ cảm thấy khí chất trên thân của nam tử trung niên oai hùng kia có hơi quen mắt, hắn đoán không nhầm, người này chắc hẳn chính là phụ thân của Nhân Tiêu Vương, Long Hạo - tộc trưởng của gia tộc tu tiên ẩn thế ở Nam Cương.

Lúc đầu, hắn và Tịch Ảnh liên thủ giao đấu với Nhân Tiêu Vương bị trọng thương, vào giây phút cuối cùng, Nhân Tiêu Vương dựa vào ý chí mạnh mẽ khôi phục lại một phần thần thức, nói thân thế của mình cho Viên Minh biết.

Viên Minh mới biết tên thật của hắn là Long Khê, chính là con của tộc trưởng một gia tộc tu tiên Nam Cương, bất ngờ bị Sở Hùng trưởng lão bắt tới Bích La Động làm thú nô.

Lúc đó, Tát Nhân trưởng lão chịu trách nhiệm kiểm tra, phát hiện hắn có tư chất rất tốt, chính là tu sĩ nhị linh căn, mới tiến thêm một bước xác nhận thân phận thực sự của hắn.

Nhưng lúc đó đã phạm phải sai lầm, Sở Hùng trưởng lão và Tát Nhân trưởng lão chẳng những không có dừng cương trước bờ vực để bù đắp lại sai lầm của mình, trái lại vì che giấu sai lầm mình phạm phải, đã che giấu kết quả giám định.

Bọn họ không thả Long Khê, cũng không đưa hắn vào tông môn làm đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng theo quy định, mà xác định hắn làm thú nô, đày tới Thập Vạn Đại Sơn.

Bản thân Long Khê có tư chất cực tốt, rất có khả năng từ trong Nhân Tiêu diễn hóa thành vương.

Hai người này vì nhận được Hồn Châu của Nhân Tiêu Vương, lại thông qua sự dẫn dắt cố ý để hãm hại, khiến hắn nhiều lần sử dụng Phi Mao Thuật, cuối cùng từng bước biến hóa, cho đến khi trở thành Nhân Tiêu Vương.

- Ngươi tưởng sẽ không có ai biết việc các ngươi làm à?

Long Hạo từng bước tới gần, trong mắt đầy sát ý.

Tát Nhân trưởng lão tất nhiên biết mình có nhiều lời cũng vô ích, lập tức vỗ vào túi linh thú bên thắt lưng một cái.

Trong chớp mắt tiếp theo, một con linh thú sói xanh mọc hai cái đầu cực lớn xuất hiện ở bên người hắn.

Một mắt bên trái của con sói xanh này màu xanh đen, một mắt bên phải đỏ ngầu, trên thân tản ra hai loại sóng linh lực hoàn toàn khác, đều đạt tới yêu thú cấp hai.

- Giết.

Tát Nhân trưởng lão ra lệnh một tiếng, cái xoa ngắn trong tay hóa thành một tia sáng màu tím nhanh chóng lao về phía Long Hạo, mà con sói xanh hai đầu dài ba trượng cao một trượng kia cũng nhào về phía Long Hạo.

Cùng lúc đó, con ngươi trên hai cái đầu của nó đồng thời phát sáng, mở miệng to như chậu máu ra.

Cái đầu phía bên phải phun ra một ngọn lửa nóng hừng hực trước, đầu bên trái theo sát đó, phun ra cuồng phong màu xanh.

Cuồng phong màu xanh cuốn theo ngọn lửa chẳng những không làm lửa tản ra, trái lại lấy gió thổi lửa cháy mạnh hơn, hình thành một vòi rồng lửa rất lớn cùng xoa ngắn biến thành ánh sáng màu tím một trước một sau lao thẳng về phía Long Hạo.

- Tới rất hay!

Long Hạo không lùi mà tiến tới, hai tay cầm Trường Câu Loan Đao, trên thân lập tức có ánh sáng màu vàng tràn vào thân đao, hắn chém ngang một phát, lại có ánh sáng màu tím bắn nhanh tới.

Trong chớp mắt tiếp theo, hắn lại giơ Trường Câu Loan Đao lên quá đỉnh đầu, trên Trường Câu Loan Đao phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

- Phá.

Trong miệng hắn quát khẽ một tiếng, Trường Câu Loan Đao chém xuống, ánh sáng màu vàng đột ngột phun ra, ánh đao uốn lượn kéo dài hơn mười trượng.

Ánh sáng màu vàng phá rồng lửa, cuồng phong cuốn ra mọi nơi.

Trong ngọn lửa ngập trời lan rộng ra , bóng dáng oai hùng kia xông thẳng qua, lấy một loại xu thế tiến thẳng không lùi xông tới trước con sói xanh hai đầu lại nhảy lên chém ra một đao.

Dưới ánh đao màu vàng kim là tất cả tâm tình phẫn nộ phun trào.

Con sói xanh hai đầu phát ra một tiếng rú thảm thiết, từ giữa cơ thể chia ra làm hai, thành hai nửa.

Viên Minh nhìn thấy cảnh tượng này, tim cũng thắt lại.

Con sói xanh hai đầu này là yêu thú cấp hai, cuối cùng căn bản không phải là đối thủ của của đối phương.

Tát Nhân trưởng lão không kịp đau tiếc cho con linh thú được mình bồi dưỡng nhiều năm, lúc này vô cùng kinh hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)