Tiên Giả

Chương 376: Hóa ra, ngươi là kẻ phản bội (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Âu Cát nhíu mày, thả cánh tay xuống, trầm giọng hạ lệnh:

- Đại trận bảo vệ tông của đối phương đã hình thành, nhưng không phải không gì phá nổi, tất cả mọi người nghe lệnh, dồn hết sức đánh!

Người của Phá Hiểu Tán Minh ở gần đó nghe vậy, đều tiến hành các loại thủ đoạn, ra tay hết sức lực.

Nhất thời, các loại pháp khí, linh thú, luyện thi bị ùn ùn lấy ra.

Thành viên của Phá Hiểu Tán Minh có lai lịch phức tạp, thủ đoạn công kích cũng đa dạng, thần thông bí kỹ của năm tông ở Nam Cương, thậm chí những khu vực khác của Nam Cương cũng có.

Trong tiếng nổ "Ầm ầm", quầng sáng các màu không ngừng nổ mạnh bên ngoài màn ánh sáng màu xanh lục, gây ra các màu chấn động, khiến không khí cũng chấn động mãnh liệt.

Đám người bên trong đại trận đảo vệ tông, cảm nhận được từng đòn công kích mạnh mẽ của Phá Hiểu Tán Minh, mỗi nấy đều căng thẳng, trong lòng còn sợ hãi.

Mấy thành viên của tổ chức Phá Hiểu nhất thời tiến vào theo, lập tức bị đệ tử Bích La Động bao vây tấn công đến chết.

Lúc này, Viên Minh đã thu hồi Liệt Tâm Lôi vẫn nắm ở trong tay, nhìn về phía Ô Lỗ, thấy ngực đối phương lên xuống, vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng còn chưa thoát khỏi tình trạng căng thẳng trước đó.

Hắn lại nhìn về phía các đệ tử Bích La Động ở ngoài đại trận không kịp trốn vào trong sơn môn, ở dưới những đòn công kích dày đặc của thành viên tổ chức Phá Hiểu, đã hoàn toàn không còn sức đánh trả.

Mắt thấy càng lúc càng nhiều người bị đại trận chặn ở bên ngoài từ bỏ chống cụ, lựa chọn giơ tay chịu trói, bị người của Phá Hiểu lấy đi túi trữ vật, mỗi người đeo trên cổ một loại pháp khí vòng tròn.

Đám người bên trong đại trận bảo vệ tông chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những điều này, tiếp tục dựa vào đại trận phòng ngự ngăn cản kẻ địch tấn công.

Cũng may đại trận bảo vệ tông này vẫn tính là kiên cố, mặc dù bị công kích không ngừng, không ngừng chấn động mạnh, ngay cả mặt đất cũng không ngừng, nhưng cuối cùng không tan vỡ.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao phó trận ngoài núi không có phản ứng?

Sở Hùng trưởng lão trấn giữ một bước trận, nhìn về phía xa bên ngoài màn ánh sáng, không khỏi nhíu mày hỏi.

- Chuyện này còn phải hỏi sao? Tất nhiên đã sớm bị người ta âm thầm phá hủy.

Tát Nhân trưởng lão đang tới chỗ hắn trợ giúp nhíu mày nhìn một lát, đáp lại.

- Không thể nào, chúng ta vẫn tăng cường tuần tra, nếu phó trận ngoài sơn môn bị phá hỏng, tất nhiên sẽ bị phát hiện ra.

Sở Hùng trưởng lão khó có thể tin nổi nói.

- Là nguyên nhân gì, chỉ có thể chờ sau khi chuyện này kết thúc lại điều tra.

Vẻ mặt của Tát Nhân trưởng lão nghiêm nghị nói.

Viên Minh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp.

Hắn chợt nhớ tới, từ lần vây bắt Nhân Tiêu Vương, hắn đã từng đi cùng Trần Uyển, có một Nhân Tiêu dường như có linh trí đã bước vào một hang động trong lòng đất.

Ở đó, hắn từng thấy qua một tấm bia đá cổ xưa cao tới hai mét, phía trên chạm khắc hai chữ "Hổ thú".

Lúc đó, hắn không biết đó là vật gì, nhưng bây giờ nhớ lại hoa văn trên đó, không ngờ là phù văn pháp trận. Chắc hơn nửa chính là phó trận ngoài tông môn mà đám người Tát Nhân trưởng lão vừa nói tới.

Có đại trận bảo vệ tông che chở, những đệ tử gần sơn môn may mắn rút được về đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, lúc nhìn thấy đại trận không có cách nào bị công phá, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vui mừng, hoàn toàn quên mất còn có rất nhiều đệ tử bị vứt bỏ ở bên ngoài sơn môn.

Không quan tâm người khác nghĩ thế nào, vào lúc này chút ân tình còn lại của Viên Minh đối với Bích La Động cũng tan thành mây khói.

Hắn chỉ muốn chạy về Hỏa Luyện Đường, đi xem tình hình chỗ đó làm sao.

Trong cả Bích La Động, nếu nói vẫn có nơi đáng để hắn lo nghĩ, cũng chỉ là nơi đó.

Sau khi Viên Minh quyết định, lại không định tiếp tục ở lại đây nữa, ánh mắt hắn nhìn sang Ô Lỗ, muốn gọi hắn cùng rời đi.

Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện, Ô Lỗ đã xoay người, đi về phía bên trong tông môn.

- Ô Lỗ, tình huống lần này nguy cấp, sợ rằng trước khi đại trưởng lão ra tay, sẽ không có cách nào xong việc. Chúng ta ở cùng nhau có thể chiếu cố lẫn nhau.

Viên Minh lập tức đuổi theo, khẽ nói.

Ô Lỗ quay đầu liếc nhìn hắn:

- Viên huynh nói đúng, chỉ cần đại trưởng lão ra tay, Bích La Động nhất định được bảo vệ. Chúng ta thật sự nên chiếu cố lẫn nhau, nhưng ngươi rời khỏi đây trước đi, ta còn có chút chuyện phải làm.

Ô Lỗ bỗng nhiên mỉm cười, giống như Viên Minh chướng mắt hắn, nói.

Viên Minh nghe vậy thì nhíu mày, liếc mắt nhìn Ô Lỗ, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Ô Lỗ thấy hắn đi xa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt một trưởng lão, đột nhiên sử dụng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được khẽ nói:

- Nhi tử, bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống, gọi ta một tiếng phụ thân, ta tạm tha cho mạng chó của ngươi.

Vị trưởng lão bị khiêu khích kia phẫn nộ giơ tay định bóp cổ Ô Lỗ.

Ô Lỗ lại giống như bị người ta đột nhiên vỗ một chưởng, đầu ngón chân điểm xuống mặt đất, cả người bay ngược về phía sau.

Giữa không trung, hai tay của hắn vung vẩy lên xuống, dáng vẻ như không cách nào khống chế được vậy.

- Hóa ra, ngươi là kẻ phản bội!

Ô Lỗ vội hô to một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang.

Viên Minh nghe được tiếng nói này, xoay người nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi sửng sốt.

Các đệ tử Bích La Động xung quanh đều sốc. Lúc trước, bọn họ đều tập trung vào kẻ địch đang công kích đại trận bảo vệ tông, căn bản không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Ngược lại, Tát Nhân trưởng lão và Sở Hùng trưởng lão kịp phản ứng trước, nhíu mày nhìn về phía bên này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)