- Nhiều năm không gặp, không ngờ Mao đạo hữu còn nhớ rõ tại hạ, đúng là vô cùng vinh hạnh.
Mây đen chậm rãi tản ra, lộ ra một nam tử cao lớn mặc áo bào đen mặt tím, gương mặt thật sự uy nghiêm.
Nhìn khí thế của người xuất hiện này, rõ ràng cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ.
Trên mặt đám người Bích La Động lộ vẻ buồn rầu, quân địch xuất hiện hai tồn tại Kết Đan kỳ, bên Bích La Động chỉ có một mình đại động chủ.
Tuy xét từ số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ và tu sĩ Luyện Khí kỳ, hai bên đại khái không khác lắm, thậm chí bên phía Bích La Động còn chiếm hết địa lợi, vẫn mạnh hơn vài phần, nhưng quyền quyết định tình hình cuộc chiến rõ ràng ở trên người tu sĩ Kết Đan kỳ.
Đại động chủ là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, là cường giả đứng đầu Bích Lạc động ngoài đại trưởng lão, thực lực không tầm thường, nhưng đồng thời đối mặt với hai tồn tại có thực lực không phân cao thấp với hắn, rõ ràng không thể chiếm được lợi ích gì.
- Là hắn!
Ô Lỗ nhìn người tới, vẻ mặt kinh ngạc buột miệng nói ra.
- Ô Lỗ huynh có quen biết với người này à?
Viên Minh thấy thế lại hỏi.
- Thời gian trước, ta được phân công đến trong Thanh Phù Đường làm việc, ta xem qua tập tranh về những nhân vật quan trọng của các thế lực lớn trong Nam Cương do tông môn thu thập. Nếu ta không nhận nhầm, người này chính là đà chủ phân đà Nam Cương của Phá Hiểu Tán Minh, tán tu Kết Đan kỳ Âu Cát.
Ô Lỗ giải thích.
Viên Minh nhìn về phía ba người giữa không trung, lại nhìn về phía đám người đối diện, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Hắn đi theo đội ngũ tới chỗ sơn môn này, một mặt là do dọc đường đi không tìm được cơ hội thoát thân, mặt khác cũng muốn xem thử đám người tấn công sơn môn có thực lực mạnh tới mức nào, số lượng người là bao nhiêu.
Sau khi xem tình hình trước mắt, trong lòng hắn đại khái đã biết rõ.
Lần này, sợ rằng Bích La Động sẽ gặp phải phiền phức rất lớn, cũng không biết vị đại trưởng lão thần bí kia có thật sự hiện thân không? Hắn lại thật sự có năng lực ngăn được cơn sóng dữ này không?
- Âu Cát, Bích La Động Phá Hiểu Tán Minh cùng các ngươi trước kia không oán, gần đây không thù. Bây giờ, ngươi dẫn theo người đánh tới sơn môn của Bích La Động của ta, chẳng lẽ ngươi muốn ngang nhiên vi phạm mười quy định của Bắc Vực sao?
Đại động chủ trầm giọng chất vấn.
Trước đây rất lâu, các thế lực tu tiên ở Bắc Vực của Nam Cương đã từng một lần liên kết đồng minh, cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh, lập ra mười điều quy định của liên minh được gọi là mười quy định Bắc Vực nhằm trói buộc hành vi của các tông môn tu tiên.
Bây giờ, tuy liên minh này chỉ còn là danh nghĩa, nhưng mười quy định Bắc Vực vẫn được các tông phái ngầm thừa nhận, vẫn áp dụng cho tới hiện nay. Một quy định trong số đó chính là: Không được vô cớ công kích thế lực khác.
- Hóa ra Bích La Động cũng biết mười quy định Bắc Vực, vậy Mao đạo hữu hẳn phải nhớ điều thứ ba trong mười quy định đó: 'Không được tùy tiện giết người phàm!' Mấy năm nay, Bích La Động các ngươi trắng trợn bắt tìm người phàm, giết chóc người không có linh căn, bắt người có tư chất linh căn không tốt làm thú nô, khiến cho nhân khẩu Bắc Vực của Nam Cương không ngừng giảm xuống, ngươi định giải thích thế nào về chuyện này?
Âu Cát cười lạnh, hỏi ngược lại.
- Nói năng xằng bậy, Bích La Động ta từ trước đến nay luôn hành sự theo khuôn phép, chưa từng sát hại số lượng lớn người phàm!
Đại động chủ thầm rùng mình, nhưng lập tức hiên ngang lẫm liệt phủ nhận.
- Phải vậy không? Mã tiểu hữu, ngươi bước ra đi.
Âu Cát cười nhạt một tiếng, quay đầu gọi.
Một bóng người bay từ trong đám người áo đen ra, hạ xuống bên cạnh Âu Cát. Đó lại là một người thanh niên mày kiếm mắt sáng, nhìn tướng mạo là người Trung Nguyên.
- Mã Tinh Không!
- Hắn không ngờ còn sống sót!
Một đám đệ tử của Bích La Động ồ lên.
Viên Minh kinh ngạc, quan sát người thanh niên mày kiếm này.
Hắn đã nghe tên của Mã Tinh Không từ lâu, đến nay vẫn là mục tiêu của nhiệm vụ tiêu diệt săn bắn của Hành Chấp Đường trong Bích La Động, sau khi người này rời khỏi tông môn, lại nương nhờ Phá Hiểu Tán Minh?
- Mao đạo hữu, chắc hẳn ngươi đã nhận ra Mã tiểu hữu này chứ? Hắn từng là đệ tử đắc ý của Bích La Động, Bích La Động các ngươi có giết người phàm hay không, hắn biết rõ ràng nhất.
Âu Cát thản nhiên nói.
Gương mặt của đại động chủ vô cảm, nhìn bề ngoài dường như bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm sốt ruột.
Năm đó, Mã Tinh Không ở trong Bích La Động là bắt đầu từ Phi Mao thú nô thăng cấp lên, địa vị thấp hèn, sau khi nhập môn cũng đã làm không ít nhiệm vụ tàn sát người phàm, thu hồn phách, biết rõ tất cả quá trình như lòng bàn tay, nếu hắn nói ra trước mặt mọi người, chuyện này lại khó giải quyết.
Lấy tu vi của đại động chủ, có lẽ chỉ cần một hơi thở là có thể giết chết đối phương, thậm chí có thể trực tiếp sử dụng linh áp nghiền giết, nhưng hôm nay có Âu Cát che chở, hắn không thể làm gì được.
- Âu Cát đà chủ, Bích La Động vi phạm Mười quy định Bắc Vực, sát hại người phàm là chuyện vô cùng xác thực không thể nghi ngờ! Ta gia nhập Bích La Động mấy năm, bị ép tham dự qua chín lần nhiệm vụ tàn sát người phàm, thu thập hồn phách, mỗi lần làm nhiệm vụ số lượng người phàm bị giết đều lên tới mấy trăm người. Đây là tình huống cụ thể của chín lần nhiệm vụ kia, vừa điều tra là biết.
Mã Tinh Không lấy ra một miếng ngọc màu trắng, rót pháp lực vào.
Miếng ngọc đón gió lớn lên, phía trên thể hiện ra từng hàng chữ viết, ghi chép cặn kẽ thời gian, địa điểm, số lượng người giết vân vân của chín lần nhiệm vụ.
Sắc mặt đệ tử Bích La Động đều không được tự nhiên, bọn họ đều nghe nói qua về nhiệm vụ giết người lấy hồn tương tự, thậm chí không ít người trực tiếp tham dự qua, lúc đó chỉ cảm thấy điểm cống hiến không tệ, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
- Mã Tinh Không là đệ tử Bích La Động bỏ trốn, lời của hắn làm sao có thể chính xác được, hắn chỉ hoàn toàn bịa đặt vu oan mà thôi.
Đại động chủ trầm ổn như cũ, nói.
- Ta đã biết các ngươi sẽ thề thốt phủ nhận, nhìn cái này rồi nói.
Mã Tinh Không cười lạnh, ném lên một hạt châu màu xanh lam.