Bây giờ đối phương lại xuất hiện, thực sự là một nhân vật khó đối phó.
Huyết Chiến cười ha ha, đem trong tay cái búa lớn ngang ở trước người, toàn thân huyết khí cuồn cuộn, dáng vẻ bước vào tư thế chuẩn bị như vậy.
Giữa không trung, hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ giao phong hết sức căng thẳng, cho dù hơn mười đệ tử canh giữ núi Bích La Động bên dưới dựa vào cấm chế vẫn tứ cố vô thân, trong giây lát đã có mấy người rơi xuống và bị thiêu cháy, mắt thấy sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.
Vào giây phút chỉ mành treo chuông, từ bên trong sơn môn phía trước phóng tới bốn năm ngọn lửa màu đỏ, phát ra tiếng rít chói tai, như sao rơi đánh vào trong đám người áo đen đang bao vây tấn công hơn mười đệ tử của Bích La Động, ầm ầm nổ mạnh.
Rất nhiều người áo đen bị nổ bay, không ít người bị biển lửa nuốt sạch, liên tục kêu lên thảm thiết.
- Cùng tiến lên, để cho đám đạo chích này phải vĩnh viễn ở lại đây"
Một con linh cầm màu đỏ, thân dài mấy trượng bay từ trong Bích La Động tới. Những ngọn lửa màu đỏ kia là do nó há miệng phun ra. Một người đứng trên lưng linh cầm. Hắn lại là Mông Sơn trưởng lão của Ngự Thú Đường.
Mấy con linh thú theo sát phía sau Mông Sơn trưởng lão, bay hết sức lực, trên lưng đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đứng.
Mà phía sau những trưởng lão này còn có càng nhiều tu sĩ Bích La Động lao tới giống như thủy triều.
Viện quân của Bích La Động cuối cùng đã chạy tới!
Đại quân của những người áo đen này đã chém giết một trận, khó tránh khỏi lộ vẻ mệt mỏi. Đám người Bích La Động lại đều đầy đủ sức lực, trong đó còn có gần ba mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhiều hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong đám người áo đen, nhất thời chiếm thượng phong.
Đại quân người áo đen bị đánh cho không ngừng lùi về phía sau, rất nhanh đã bị đuổi ra đến bên ngoài sơn môn.
Đại động chủ và Huyết Chiến vẫn đang giằng co, nhìn thấy cảnh này, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này, trong rừng cây bên ngoài tông môn có bóng người lập lòe, rất nhiều người áo đen bay lướt ra, trong đó có cả cao thủ Trúc Cơ kỳ.
- Không thể vọng động, tất cả đều trở về!
Đại động chủ nhìn thấy cảnh này, vội vàng quát.
Lúc này, một đám tu sĩ Bích La Động trong đó bao gồm cả Mông Sơn trưởng lão mới dừng bước, được tu sĩ Trúc Cơ hướng dẫn, bày trận đề phòng.
Viên Minh đứng lùi vào trong góc đám đông, nhìn vô số người áo đen phía trước, tâm trạng nghiêm nghị.
Số lượng kẻ địch nhiều như vậy, cũng không biết từ đâu xuất hiện, tập kết tu sĩ với quy mô lớn như vậy, cũng không biết đối phương làm thế nào mà trước đó không hề có động tĩnh gì, xem ra trong cuộc đại chiến tiếp theo phải cẩn thận hơn.
- Huynh đài phía trên, vẫn mong rời bước một chút.
Từ trong bùn đất dưới chân hắn truyền ra một giọng nói.
Viên Minh sửng sốt, vội vàng bước sang hai bước.
Mặt đất ầm ầm vỡ ra, một bóng người đầy bụi bặm chui ra.
- Ô Lỗ huynh, là ngươi à! Sao ngươi ở đây?
Viên Minh nhìn kỹ người này, không khỏi kinh ngạc.
Người chui từ trong lòng đất ra chính là Ô Lỗ.
Những người ở gần đó chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn thấy một đệ tử Bích La Động chui ra ngoài, trong mắt đều lộ vẻ khinh bỉ.
- Viên Minh huynh? Làm cho ngươi chê cười rồi. Hôm nay tới lượt ta canh giữ sơn môn, vừa rồi kẻ địch tấn công quy mô lớn, dưới tình thế cấp bách, ta chỉ đành dùng Động Thổ Thuật tiến vào trong lòng đất để chạy thoát thân, xấu hổ quá.
Ô Lỗ phủi bụi bặm trên thân, tự giễu nói.
- Đâu có, nếu Viên mỗ và Ô Lỗ huynh đổi chỗ cho nhau, cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Viên Minh nói với vẻ mặt thản nhiên.
Ô Lỗ cảm kích gật đầu, lấy ra một viên đan dược ăn vào, nhìn về phía đại quân người áo đen đối diện.
- Ô Lỗ huynh có biết lai lịch của những người áo đen này là gì không?
Viên Minh hỏi.
- Viên huynh không nhận ra ký hiệu của Phá Hiểu Tán Minh à? Những người này là người của Phá Hiểu Tán Minh.
Ô Lỗ khẽ nói.
Viên Minh chợt kinh ngạc, nhìn về phía đám người đối diện.
- Phá Hiểu Tán Minh là một Tán Minh truyền kỳ ở Nam Cương, nói nó là Nam Cương Tán Minh cũng không đúng. Thế lực của Phá Hiểu trải rộng ở rất nhiều nơi ở Nam Cương, Trung Nguyên. Nếu thật sự bàn về thực lực, Bích La Động căn bản không thể so sánh. Những người áo đen này chắc là thành viên phân đà của Phá Hiểu Nam Cương.
Ô Lỗ cho rằng Viên Minh chưa từng nghe qua về Phá Hiểu, giải thích.
- Phá Hiểu và Bích La Động chúng ta có thù oán à? Hay bị người khác nhờ cậy?
Viên Minh lấy lại bình tĩnh hỏi.
- Cái này thì ta không rõ lắm, Phá Hiểu Tán Minh hành sự không e ngại gì, chỉ cần cho đủ thù lao, bất kỳ nhiệm vụ nào cũng dám nhận, lần này tấn công sơn môn chắc hẳn do người khác sai khiến, lại có sự chuẩn bị trước khi đến.
Ánh mắt Ô Lỗ lập lòe, yếu ớt nói.
Đại động chủ nhìn đám người Phá Hiểu Tán Minh với sắc mặt thâm trầm, chậm rãi hỏi:
- Từ trước đến nay, Bích La Động ta và Phá Hiểu Tán Minh các ngươi nước giếng không phạm nước sông. Huyết Chiến, ta lại hỏi ngươi một tiếng, vì sao hôm nay ngươi phải dẫn người đánh tới sơn môn Bích La Động?
- Lúc trước, ta đã nói rồi, ta không có khả năng làm chủ hành động của Phá Hiểu hôm nay. Ngươi hỏi ta câu này không đúng chỗ rồi.
Huyết Chiến tùy ý vác chiến phủ ở trên vai, nói.
Đại động chủ còn muốn nói gì đó, chợt nhìn về một hướng.
Từ phía trước có một đám mây đen bay nhanh tới, trong chớp mắt đã hạ xuống cách đó mười mấy trượng, trong đám mây phát ra tiếng nổ lớn giống như sấm rền vậy.
Trong đám mây vang lên một giọng nói hùng hậu:
- Ha ha, Mao Lợi Hồng đạo hữu, nhiều năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như trước, đúng là thật đáng mừng đấy!
- Âu Cát!
Con ngươi của đại động chủ co lại.