Trên cây lớn gần quảng trường, Tịch Ảnh ngồi đó, ánh mắt xuyên qua đám người và ánh sáng cả đại trận, nhìn về phía sau Bích La Động.
Phía sau ba tòa chủ phong của Bích La Động là một dãy núi trải dài liên tục, cây lớn dày đặc, cô độc không một bóng người, trong núi rừng tràn ngập sương màu bay theo gió núi, quấn lấy những cây cối.
Một động phủ nằm trên vách núi đá màu xanh, trên vách đá phía bên phải khắc ba chữ lớn Bích La Động, phía trên mọc đầy rêu xanh, hình như đã tồn tại trăm ngàn năm.
Gần nghìn đệ tử của Bích La Động đều không biết, tên gọi Bích La Động của tông môn xuất xứ từ chỗ đây.
Cửa đá động phủ đóng chặt, ở phía trên mơ hồ có ánh sáng màu xanh nhộn nhạo.
Trong gian phòng đá nằm sâu bên trong Bích La Động, một người thanh niên đang ngồi xếp bằng, hắn mặc trường bào màu xanh lục, xương gò má nhô cao, hai mắt trũng sâu, tướng mạo rất khác với người của Nam Cương.
Hai tay của người thanh niên mặc trường bào màu xanh bấm quyết, trước người lơ lửng một cái ấm nhỏ màu đen cao nửa thước, thân ấm khắc rõ một ít hình vẽ sơn thủy, chim hoa, bên dưới miệng ấm khắc ba chữ: Trấn Hồn Hồ.
Trấn Hồn Hồ không ngừng ong ong rung lên, từ trong ấm bay ra từng làn sương mù màu đen, nắp ấm kêu keng keng vang dội, phần đỉnh nắp ấm lõm xuống, hình như thiếu một phần, nhìn không cân đối.
- Thiếu Trấn Hồn Châu ép đỉnh, quả nhiên điều khiển Trấn Hồn Hồ này hơi tốn sức.
Người thanh niên mặc áo bào màu xanh thở dài, hai tay lần lượt bấm quyết.
Từng ánh sáng màu xanh đánh vào trên Trấn Hồn Hồ, thân ấm dần dần yên tĩnh lại, khí đen tràn ra bên ngoài cũng đều biến mất.
Người thanh niên mặc áo bào màu xanh phất tay áo, hai ba mươi tia sáng bắn ra, rơi xuống trước người hắn, đó lại là hai ba mươi cái chuông màu đen, chính là Nhiếp Hồn Linh.
- Thu!
Người thanh niên mặc áo bào màu xanh bấm quyết điểm một cái lên Trấn Hồn Hồ, nắp ấm từ từ bay lên, phát ra một lực hút.
Trong hai ba mươi Nhiếp Hồn Linh bay ra từng lực lượng thần hồn lớn bằng ngón tay, không ngừng thay đổi di chuyển, cuồn cuộn tiến vào trong Trấn Hồn Hồ, rất nhanh đã bị hút khô.
Nắp ấm hạ xuống, đậy chặt miệng ấm.
Tuy nhiên Trấn Hồn Hồ lại keng keng chấn động, miệng ấm phun ra càng nhiều khí đen hơn trước.
Người thanh niên mặc áo bào màu xanh chợt nghiêm mặt, phất tay áo phát ra một ánh sáng màu xanh bao quanh Trấn Hồn Hồ, khiến nó rơi xuống giữa pháp trận màu đen chừng mấy thước ở trên mặt đất phía trước.
Pháp trận nhanh chóng vận chuyển, một ánh sáng màu đen chụp xuống thân ấm, Trấn Hồn Hồ đã bớp chấn động hơn nhiều.
Sắc mặt người thanh niên mặc áo bào màu xanh dịu xuống, hai tay bấm quyết, ánh sáng màu đen bao phủ ở trên Trấn Hồn Hồ ôn hòa hơn, rót vào thân ấm giống như dòng nước chảy vậy.
Sau một lát, trong Trấn Hồn Hồ vang lên tiếng "Rắc", thân ấm lộ ra một ánh sáng màu đen, nắp đột nhiên bị hất bay, trong phạm vi một trượng xung quanh mơ hồ vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết.
Bốn vách tường của gian phòng đá trào ra một lớp ánh sáng màu đen, chặn lại tất cả tiếng quỷ khóc.
- Cuối cùng cũng tích góp đủ hồn lực, có thể thử lấy lực lượng thần hồn dẫn đạo, Tịch Thương Khung ta cuối cùng đã có thể đột phá Kết Đan hậu kỳ.
Người thanh niên mặc áo bào màu xanh khẽ thở ra một hơi, tự lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, chỗ mi tâm của hắn hiện lên ánh sáng màu đen, hiện ra ảo ảnh một đầu hổ màu đen, sau khi nó rơi xuống đất, há miệng hút Trấn Hồn Hồ.
Từ trong Trấn Hồn Hồ tuôn ra một khí đen, thoạt nhìn tinh thuần khác thường, không nhộn nhạo nữa, tiến vào trong đầu hổ màu đen.
Trên mặt người thanh niên mặc áo bào màu xanh lộ vẻ say mê, ngồi xuống khoanh chân, hai tay kết ấn giao nhau ở trước người.
Một uy áp cực lớn đột nhiên hiện lên, cả gian phòng đá đều bị chấn động, tiếng không khí gào thét chấn động.
Một con chim sẻ đứng trên cây to bên ngoài Bích La Động, nhảy nhót linh hoạt ở trên cành, mắt thỉnh thoảng lướt nhanh về phía cửa đá xanh, lộ ra vẻ linh động.
Trên cây lớn cách xa quảng trường Thanh La, Tịch Ảnh nheo mắt lại, nôn nóng cào móng lên trên thân cây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sơn môn của Bích La Động, mắt mèo lộ vẻ kinh ngạc.
- Ai tới...
Nó nhảy nhanh về phía chỗ sơn môn.
Bên ngoài sơn môn của Bích La Động, từng người bóng đen mờ ảo không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, đang nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tới gần, số lượng rất nhiều, không ít hơn ba bốn trăm, trên ngực đều thêu hình vẽ kỳ lạ, thoạt nhìn giống như một mặt trời mới mọc, xung quanh còn có mấy đám mây trắng tô điểm.
Tuy những người này cố gắng che giấu hành tung, nhưng số người quá nhiều, vẫn nhanh chóng bị thủ đoạn tra xét do Bích La Động bố trí ở gần tông môn phát hiện.
Một cọc ngầm của Bích La Động ẩn nấp trong bụi cỏ nhảy ra, lao nhanh về phía sơn môn, lấy ra một miếng phù lục màu trắng kích phát, lớn tiếng kêu lên:
- Có rất nhiều người không rõ tung tích đang tới gần, nhanh...
Cọc ngầm này còn chưa nói dứt lời, cảm giác được một mũi tên đen lặng lẽ bắn từ phía sau tới, bất kể hắn tránh né làm sao, một tiếng "phụt" xuyên qua cổ họng người này.
Giọng nói của người này chợt ngừng lại, ngã nhào xuống đất, rất nhanh đã không còn hơi thở. Tuy nhiên trước khi hắn chết, đã dùng hết sức lực cuối cùng bóp nát phù lục trong tay.
Một ánh sáng trắng phóng lên cao, nổ tung ở giữa không trung, hình thành một trận mưa ánh sáng rực rỡ.
Gần như cùng lúc đó, hai bên phía đông và phía tây của tông môn Bích La Động cũng có vài ánh thắng trắng xông thẳng lên trời, hóa thành mưa ánh sáng giống như pháo hoa.
Keng keng keng!
Nhất thời, tiếng chuông cực lớn khiến cho người ta có cảm giác như tuyên truyền giác ngộ vang lên, truyền khắp cả sơn môn Bích La Động, không ngừng vang vọng ở giữa không trung.