Con cóc đen đã tiến vào cấp hai, lại thức tỉnh mấy năng lực lợi hại, trước mắt là trợ giúp quan trọng nhất của hắn, nếu bị người ta giết chết, vậy đúng là tổn thất quá nặng nề.
Trong lòng Viên Minh không ngừng suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy không ổn, ép mình phải bình tĩnh lại.
Bây giờ, đầu tiên phải xác định xem con cóc đen sống hay chết.
Lúc trước, con cóc đen rất thích cột đá màu đen kia, rất có thể nó đi tới nơi đó.
Nghĩ tới đây, Viên Minh bước nhanh về phía hang động của Xà Vương.
Ở dưới sự gia tăng của đai lưng bạch ngọc, hắn rất nhanh đã đến cửa hang động của Xà Vương, đang muốn đi vào trong đó, đột nhiên dừng bước, phất tay phóng ra ba con Hồn Nha.
Một con bay vào trong hang động của Xà Vương, một con canh giữ ở ngoài cửa động, con thứ ba lại theo dõi tình hình xung quanh.
Làm xong những điều này, Viên Minh mới lấy ra Thủy Vân Phiên nắm trong tay, bước vào hang động Xà Vương, quen đường rất nhanh đã đi tới nơi sâu nhất trong hang động của Xà Vương.
Không ngờ cột đá màu đen ở đó đã biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn với đường kính ba trượng, tối đen như mực sâu không thấy đáy, mặt đất gần đó có rất nhiều khối đá đủ kích cỡ và bùn đất rơi rải rác, giống như cột đá màu đen kia bị người ta dùng sức nhổ lên.
Viên Minh thông qua Hồn Nha đã sớm phát hiện ra tình huống này, không hề kinh ngạc, trong đầu vừa thoáng suy nghĩ, điều khiển Hồn Nha bay vào trong hố màu đen tra xét, bản thân lại tìm kiếm khắp nơi trong hang động.
Dựa vào lực thần thức mạnh mẽ, hắn rất nhanh đã có phát hiện, hắn tìm được một đoạn sợi dây leo màu tím đen bị đứt ở dưới một tảng đá lớn. Đó chính là một phần Tử Hắc Yêu Đằng. Xem ra con cóc đen quả thật đã từng tới đây.
Lúc này, Hồn Nha cũng đến dưới đáy cái hố màu đen. Cái hố lớn này trực tiếp kéo dài xuống phía dưới, sâu đến hơn ba mươi trượng, giống như một cái giếng sâu.
Không gian dưới đáy hố còn lớn hơn phía trên rất nhiều, lại không có vật gì, mặt bên của hố xuất hiện một hành lang bằng đá xanh kéo dài về phía xa.
Mặt đất và vách hành lang đá xanh này đều rất bằng phẳng, thoạt nhìn là do con người làm ra, bên trong rơi đầy bụi bặm.
Viên Minh điều khiển Hồn Nha tra xét trong lòng đất một vòng, không phát hiện có nguy hiểm gì, lại tế Thủy Vân Phiên bảo vệ cơ thể, thả người nhảy vào hố lớn.
Thủy Vân Phiên bắn ra hai đường ánh sáng màu tím to bằng bàn tay cào lên trên vách đá, khiến cho tốc độ rơi của hắn giảm xuống, rất nhanh đã rơi xuống đất bình an.
Hắn tìm kiếm ở dưới đáy hố một lát, không phát hiện có sợi cây leo nào mới, nhìn về phía hành lang đá xanh.
Con Hồn Nha kia đã bay vào hành lang, lúc này bay về phía trước tối thiểu ba trăm trượng, vẫn chưa tới điểm cuối.
Đã đến nước này, Viên Minh cũng không lùi bước, sử dụng Thủy Vân Phiên bảo vệ cơ thể, bước vào trong hành lang, thần thức cũng lan ra.
Hắn đi không được bao xa, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía vách đá bên tay phải, chỗ góc khuất trong đó có một vết đen lớn bằng ngón cái, thoạt nhìn như bị thứ gì đó ăn mòn gây ra.
Nơi này không bắt mắt, nếu không phải hắn sử dụng thần thức, căn bản không phát hiện ra được.
Viên Minh ghé sát vào vết đen, ngửi qua, mắt nhất thời sáng lên.
Vết đen tỏa ra mùi mua, chính là mùi nước độc của con cóc đen, xem ra con cóc đen từng tới đây, hơn phân nửa là ở phía trước.
Hắn bước nhanh hơn, bóng dáng rất nhanh đã hoàn toàn tiến vào trong bóng tối.
Chiều dài của hành lang đá xanh vượt xa dự đoán của hắn, Viên Minh đi về phía trước một khắc, vẫn chưa có dấu hiệu đến cuối đường.
Cũng may trong hành lang đá xanh không có lối rẽ, không cần lo lắng lạc đường.
Lại đi về phía trước thêm một lúc, Viên Minh bất chợt nhướng mày.
Con Hồn Nha bay phía trước dò đường cuối cùng đã đến cuối hàng lang đá xanh, ở chỗ đó xuất hiện một lối ra phát ra ánh sáng màu trắng.
Viên Minh phân phó Hồn Nha dừng lại, bản thân bước nhanh hơn, rất nhanh đã đến đầu lối đi.
Trên mặt hắn đột nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía khoảng không trên đỉnh đầu.
Sau khi Viên Minh bước vào hàng lang đá xanh, không quên điều khiển hai con Hồn Nha trên mặt đất, con Hồn Nha ở cửa hang động Xà Vương vẫn ở nguyên tại chỗ, theo dõi tình hình ở cửa động.
Mà con Hồn Nha được phái đi tra xét bị hắn điều khiển bay ở ngay trên đỉnh đầu, thuận tiện cho hắn xác nhận vị trí của mình.
Lúc này, con Hồn Nha trên đỉnh đầu đi tới một nơi hắn không ngờ tới: chỗ bảo cổ mà đám người Cốt Đồ đã đến lúc trước.
Không ngờ hành lang này đi thông tới dưới lòng đất của cổ bảo, xem ra hai bên có tồn tại liên hệ nào đó.
Viên Minh sử dụng Thủy Vân Phiên bảo vệ toàn thân, sải bước vào trong lối đi màu trắng.
Trước mắt hắn tràn ngập ánh sáng trắng chói mắt, trong phút chốc, ánh sáng đột nhiên biến mất, hắn đã xuất hiện ở trong một cung điện đá màu xám.
Thạch điện hiện ra hình chữ nhật, chiều dài mười lăm mười sáu trượng, chiều rộng bảy tám trượng, cao cũng chỉ có hơn một trượng, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt đè nén.
Hai bên đại điện lần lượt có bốn cột đá vừa một người ôm, phía trên khắc rất nhiều phù điêu hình người, hình thú.
Những phù điêu này có phong cách kỳ lạ, không những không làm cho cung điện đá muôn màu muôn vẻ, trái lại càng tăng thêm sự u ám thâm trầm ở đây, thoạt nhìn hình như lăng mộ dưới lòng đất.
Viên Minh căn bản không để ý tới hoàn cảnh của nơi này, bởi vì tường cung điện màu xám mọc đầy dây leo tím đen tươi tốt, trên tám cột đá quấn đầy sợi dây leo tím đen, đó chính là Tử Hắc Yêu Đằng trong cơ thể của con cóc đen.
Lúc này, con cóc đen nằm ở bên cạnh một cột đá, ngửa bụng ngủ say, cái bụng tròn vo phồng lên co lại, trông khá buồn cười.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, lại trừng mắt với con cóc đen.
Con cóc đen này không ngờ nằm ở đây ngủ ngon, làm hại hắn uổng công lo lắng một lúc.
Xác định con cóc đen bình yên không sao, Viên Minh mới hoàn toàn yên tâm, lúc này cẩn thận quan sát cung điện dưới lòng đất màu xám này.
Tường cung điện dưới lòng đất màu xám có ánh sáng màu đen lập lòe. Hắn vận dụng thần thức tra xét, vừa tiến vào đã không thể sâu vào hơn. Xem ra ánh sáng màu đen kia là cấm chế nào đó có thể cắt đứt lực thần thức, chẳng trách hắn ở bên ngoài không cảm ứng được sự tồn tại của con cóc đen.
Chỗ cung điện dưới lòng đất này không chỉ có trên tường lập lòe ánh sáng màu đen, trong không khí cũng lơ lửng từng luồng khí đen giống như đám mây, mỗi luồng khí đều tản ra từng gợn sóng khí tức mạnh mẽ.
Viên Minh cũng không xa lạ gì với khí tức này, chính là khí đen do cột đá màu đen tản ra lúc trước.
Tử Hắc Yêu Đằng trên lưng con cóc đen đang phối hợp với nhịp bụng lên xuống của con cóc đen, đóa hoa lúc khép lúc mở giống như miệng và mũi hít thở, khí đen trong điện chậm rãi hội tụ tới, bị hoa lá của Tử Hắc Yêu Đằng hút vào.
Viên Minh không kinh ngạc, lúc trước con cóc đen đã hấp thu khí đen kỳ lạ, tuy nhiên xem tình huống trước mắt, chỉ sợ Tử Hắc Yêu Đằng mới thật sự hấp thu khí đen.