- Một trăm linh thạch một cái.
Viên Minh dựng thẳng một ngón tay lên, nói.
- Không được, ít nhất phải một nghìn linh thạch một cái, ta chỉ có bốn cái.
Nam tử áo đen kiên quyết lắc đầu.
- Một trăm lẻ một linh thạch.
Viên Minh tăng giá.
- Đạo hữu, ngươi trả giá như vậy là rất không có thành ý đấy.
Nam tử áo đen nhíu mày nói.
- Đồ dùng một lần này đều là giá này.
Viên Minh nhíu mày, nghi ngờ nói.
- Lại tám trăm linh thạch, nếu ngươi không đồng ý, vậy thì thôi.
Nam tử áo đen không vòng vo, trực tiếp nói.
- Hai trăm linh thạch, ngươi đừng vội không đồng ý, nếu đồ dễ bán, ngươi đã không phải chờ suốt mấy ngày vẫn không bán ra.
Viên Minh nói.
- Rốt cuộc ngươi có mua không...
Nam tử áo đen tức giận nói.
- Đương nhiên mua, ta cảm thấy người không có linh thạch mới mua vật này. Phần lớn người có linh thạch đều có thực lực đủ mạnh mẽ, có linh thạch mua cái này còn không bằng chế tạo một pháp khí thượng phẩm. Ngươi nói có đúng không? Ví dụ như người bên kia.
Viên Minh nói xong, nhìn về phía xa và vẫy tay, xem như chào Cổ Thu Minh.
Người sau cũng rất phối hợp giơ cánh tay còn lại lên, đáp lại.
Nam tử áo đen nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nhíu chặt chân mày, càng không nói được lời nào.
- Đạo hữu à, ta ra giá cho ngươi đã là giá cả hợp lý rồi.
Viên Minh phủi vai của nam tử áo đen, nói với lời lẽ sâu xa như vậy.
- Mà thôi, không gặp phải người giỏi ăn nói như ngươi mới tốt. Một nghìn linh thạch, ba cái Liệt Tâm Lôi sẽ là của ngươi. Ta nói trước, không được trả giá nữa!
Sau khi nam tử áo đen do dự một lúc, vai rủ xuống, nói.
- Được, vậy ngươi ở đây chờ ta một lát, ta sẽ lập tức lấy tiền tới.
Viên Minh đáp ứng rất sảng khoái.
- Vậy không được, ngươi phải thanh toán luôn.
Nam tử áo đen lập tức nói.
- Ngươi lo lắng cái gì? Ta đặt thế chấp ba trăm linh thạch ở chỗ này, Liệt Tâm Lôi vẫn còn ở trên tay ngươi, ngươi còn chưa yên tâm à?
Viên Minh nói xong, đưa ba trăm linh thạch cho nam tử áo đen.
- Thật à? Ngươi không sợ ta nuốt linh thạch của ngươi rồi bỏ chạy sao?
Nam tử áo đen lập tức nhận lấy, nửa tin nửa ngờ nói.
- Không có việc gì, ba trăm linh thạch, ta chịu nổi. Bởi vì sư huynh của tông môn ta cũng bày sạp ở đó, nếu ngươi có chim quý thú hiếm có thể bán cho hắn, cứ nói tên Cáp Cống ta là được.
Viên Minh cười, bỏ lại một câu này rồi xoay người rời đi.
Nam tử áo đen liếc mắt lão già một tay, lại liếc nhìn một bán hàng rong khác ở cách đó không xa, qua khóe mắt liếc nhìn hai người ở sát phía dưới tán cây, chợt cảm thấy xung quanh đều là người của Viên Minh, cộng thêm vật mình bán hơi mẫn cảm, nào còn dám có suy nghĩ xấu nữa, chỉ có thể lo lắng không yên, thành thật chờ ở đó.
Hắn không biết, trong bóng tối cách hắn không xa còn có một con Hồn Nha màu đen đang nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.
Viên Minh vội vàng quay về, tìm được Cổ Nguyệt còn chưa kịp bán đồ giúp hắn.
Sau khi bàn bạc một lúc, bảo hắn làm trung gian góp một nghìn linh thạch, trả giá chính là bất kể những pháp khí và túi trữ vật kia bán được bao nhiêu tiền, đều là của Cổ Nguyệt, không liên quan tới hắn nữa.
Chờ sau khi chạy về Quỷ Thị, Viên Minh thuận lợi mua được ba cái Liệt Tâm Lôi, cũng tiêu một lần gần hết tích góp của mình.
Sau đó, hắn lại hơn một trăm viên linh thạch còn sót lại trên người để mua một ít phù lục dùng tốt, đi suốt đêm trở về Thập Vạn Đại Sơn tiếp tục bế quan.
Ước chừng một tháng sau.
Viên Minh dùng hết Thanh Huyền Hương còn lại, dưới sự trợ giúp của Kim Hoa Đan, cuối cùng một lần hành động đột phá đến Luyện Khí tầng mười hai.
Lúc này chỉ còn chưa tới mười ngày sẽ đến Bạch Lộc Khâu Hội Minh.
Mặc dù mình có một viên Trúc Cơ Đan, hắn cũng không muốn từ bỏ cơ hội Trúc Cơ Đan do tông môn hứa hẹn. Hắn chuẩn bị không ít, hắn thấy cái gọi là cơ hội hơn phân nửa chỉ là một viên Trúc Cơ Đan, nếu hắn có thể được như mong muốn, lại có thể nắm giữ hai viên Trúc Cơ Đan, tỷ lệ đột phá Trúc Cơ thành công đương nhiên sẽ tăng lên rất lớn.
Tuy nhiên, đến lúc đó các tông có nhân tài đông đúc, mình cần phải chuẩn bị đầy đủ, cũng nên thu con cóc đen về.
...
Viên Minh chạy thẳng tới trong Xà Vương Cốc.
Hoàn cảnh trong cốc vẫn như trước, cây lớn che trời, chướng khí bao phủ, dường như mãi mãi vẫn như vậy, vĩnh viễn sẽ không xảy ra biến hóa.
Hắn ngồi xuống khoanh chân ở chỗ lối vào đã chia tay với con cóc đen, nhắm mắt cảm ứng vị trí của con cóc đen, ánh mắt đột nhiên trở nên nặng nề.
Hắn lại không có cách nào cảm ứng được phù văn ngự thú trong cơ thể của con cóc đen!