Lúc này, lão già một tay bỗng nhiên lại nói:
- Đạo hữu đừng vội.
- Đạo hữu có chuyện mời nói.
Viên Minh cảm thấy cạn lời.
- Ta vừa đạo hữu vừa kết duyên, ta cũng tặng ngươi một phần cơ duyên.
lão già một tay tự xưng là Cổ Thu Minh cũng không để ý, cười nói.
- Tặng quà à?
Viên Minh không hiểu hỏi.
- Đạo hữu liếc mắt nhìn sang bên kia, có thấy một người mặc áo đen bên phía sau cột đá này không?
Cổ Thu Minh hất cằm, nói.
Viên Minh nhíu mày nhìn qua, chỉ thấy ở đó có một nam tử áo đen gầy gò, toàn thân bị áo đen che phủ, trên mặt cũng đeo mặt nạ màu đen đang nhìn xung quanh.
- Hắn chính là cơ duyên à?
Viên Minh hỏi.
- Ta quan sát thấy hắn tới đây mấy ngày, hơn phân nửa là trong tay không dư dả. Ta cũng đã xem qua đồ hắn bán ra, đó là đồ tốt, đáng tiếc người kia chào giá rất cao, vẫn không thể bán ra.
Cổ Thu Minh nói.
- Đó là thứ gì?
Viên Minh hỏi.
- Liệt Tâm Lôi.
Cổ Thu Minh nói.
Trong đầu Viên Minh suy nghĩ một lát, phát hiện không hề có ấn tượng về thứ này, bất chợt hỏi:
- Nó có chỗ nào đặc biệt vậy?
- Đây là một loại pháp khí có tính tiêu hao, thông qua luyện khí nén lực sấm sét ở trong đó, lúc sử dụng giống như ám khí, sấm sét đánh nổ trong chớp mắt, khiến cho người ta khó có thể đề phòng được. Đây chính là pháp khí độc gia của Ngũ Lôi Tông Triệu Quốc.
Cổ Thu Minh nói.
- Vậy có gì khác với Lôi Kích Phù?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Ngươi có hiểu về pháp khí độc gia không? Lôi Kích Phù mới có uy lực bao nhiêu chứ? Lúc Liệt Tâm Lôi này nổ mạnh, uy lực có thể tương đương với một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cùng cấp cố đỡ cũng sẽ bị thua thiệt, chỉ là Lôi Kích Phù làm sao có thể bằng được?
Cổ Thu Minh trừng mắt nhìn Viên Minh, hơi tự phải nói.
Nghe được lời này, trong lòng Viên Minh không khỏi chấn động.
- Cảm ơn. Tuy nhiên, ta hơi tò mò, nếu Cổ đạo hữu mắt sáng biết nhận ra châu ngọc, vì sao không đi mua?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Đồ thì tốt thật, đáng tiếc quá đắt. Hơn nữa ta tới Nam Cương chỉ để thu thập sâu lạ thú lạ, không có nhu cầu cấp bách về những thứ khác. Ta làm chuyện tốt giúp đỡ mọi người, cũng không tranh đấu.
Cổ Thu Minh cười he he nói.
Viên Minh lại ôm quyền, sau đó đi về phía sạp hàng của nam tử áo đen kia.
Lúc đi tới gần, Viên Minh không khỏi buồn cười, chỉ thấy trước mặt hắn bày một tấm vải màu đen, phía trên trống rỗng, không có thứ gì hết.
- Đạo hữu có hàng gì muốn bán vậy?
Viên Minh hỏi.
Ánh mắt của người áo đen kia dưới mặt nạ thoáng lộ vẻ cảnh giác, liếc trái liếc phải mới mở miệng nói:
- Pháp khí thượng phẩm Liệt Tâm Lôi, có muốn mua không?
- Có thể xem qua không?
Viên Minh hỏi.
Nam tử áo đen do dự một hơi thở, sau đó vẫn lục tìm trong tay áo một lúc, lấy một quả cầu lớn bằng nắm tay.
- Chỉ có thể xem, không thể sờ.
Viên Minh đang muốn giơ tay nhận lấy, lại thấy người kia bỗng nhiên rụt tay về.
Viên Minh thấy buồn cười, chỉ có thể vận dụng pháp lực hội tụ vào hai mắt, tập trung tinh thần cẩn thận quan sát.
Vừa nhìn, hắn đã phát hiện ra, toàn thân quả cầu kia có màu xanh đậm giống như đúc bằng đồng xanh, mặt ngoài có từng đường hoa văn nhỏ phiền phức màu vàng sậm liên kết với nhau thành trận.
Pháp khí thượng phẩm thông thường khắc ba phù văn, hỗ trợ lẫn nhau lại nâng cao phẩm chất của nó. Trên quả cầu đồng thau này dường như có một pháp trận thu nhỏ, thoạt nhìn thật sự vô cùng tinh diệu.
Trong lòng Viên Minh âm thầm phán đoán, đã xác nhận được thứ này hơn phân nửa là thật.
- Nói giá xem nào.
Viên Minh mở miệng hỏi.
- Một ngàn năm trăm linh thạch một viên, không ít một viên.
Nam tử áo đen lập tức nói.
- Ngươi đang nói năng xằng bậy. Pháp khí thượng phẩm bình thường đáng giá một một ngàn năm trăm linh thạch còn có lý, đồ của ngươi chỉ là vật phẩm tiêu hao, nổ một lần là không còn dùng được nữa.
Viên Minh lập tức bác bỏ.
- Liệt Tâm Lôi này là dùng để bảo toàn tính mạng, cũng không phải dùng để nổ chơi. Mạng của đạo hữu ngươi chung quy không đến mức không được một một ngàn năm trăm linh thạch chứ?
Nam tử áo đen nghe vậy, lạnh lùng nói.
- Ngươi nói không sai, thứ này vào thời điểm mấu chốt thật sự có thể bảo toàn tính mạng, nhưng giá thật sự quá cao, chỉ sợ sẽ không dễ bán ra?
Viên Minh cười nói.
- Nếu ngươi không cần, xin cứ tự nhiên.
Nam tử áo đen không vui nói.
- Giá có thể lại thương lượng, ngươi tiến vào chợ đêm này, tiến vào một lần đều phải nộp một lần tiền, ta thấy đạo hữu cũng cần linh thạch gấp, vẫn nên mau chóng bán ra, sớm bán được chính là kiếm lời.
Viên Minh cười như không cười hỏi.
Nam tử áo đen nghe được lời này, cảm giác có đạo lý.
- Ta cũng đã nhìn ra, đạo hữu ngươi có lẽ cũng đang có thời gian eo hẹp, tuy nơi này là chợ đêm, nhưng người đến người đi, có thể bên ngoài đã truyền ra tin tức trong chợ đêm có bán pháp khí độc môn của Ngũ Lôi Tông ở Triệu Quốc.
Viên Minh còn chưa nói dứt lời, mắt thấy nam tử áo đen muốn mở miệng ngắt lời, hắn đã giơ tay ngăn cản trước, nói tiếp:
- Ngươi tạm thời đừng vội phản bác. Vật như vậy, sớm bán sớm yên tâm. Nói thật, chúng ta nói chuyện như vậy cũng đủ lâu rồi.
Vừa nghe Viên Minh nói như vậy, nam tử áo đen cũng cuối cùng cũng có vẻ xiêu lòng.
- Ngươi có thể ra giá bao nhiêu linh thạch?