Tiên Giả

Chương 361: Một đòn toàn lực của tu sĩ trúc cơ đỉnh phong (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Gần đây, bọn họ mở rộng với quy mô lớn, chỉ sợ là nhận nhiệm vụ gì lớn?

Viên Minh suy nghĩ một lát, lại hỏi.

- Nghe nói là muốn đi Nam Vực của Nam Cương chấp hành nhiệm vụ tìm bảo.

Bạch Dạ nói.

- Nam Vực của Nam Cương không thể giống như Bắc Vực, có vài tông môn ở Nam Vực thậm chí có tồn tại Nguyên Anh kỳ trấn giữ, tàng long ngọa hổ, chẳng may chạm vào cấm kỵ của những tông môn này, chúng ta có thể sẽ phải ở lại đó. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta do dự có nên gia nhập bọn họ hay không.

Huyễn Thời chậm rãi nói.

Viên Minh dường như suy nghĩ tới điều gì, gật đầu, trong lòng có nhận thức sâu hơn với giới tu tiên của Nam Cương.

Nếu đám người Bạch Dạ thật sự gia nhập tổ chức Phá Hiểu này, tình cảnh của bọn họ lại giống như những thành viên được tạm thời chiêu mộ tới làm nhiệm vụ Xà Vương Cốc, những thành viên vội vàng gia nhập, rất có thể cũng bị dùng làm bia đỡ đạn, cộng thêm chỗ Nam Vực càng nguy hiểm đáng sợ hơn.

Phá Hiểu làm việc có phúc hậu như Bạch Dạ không, vậy thì không thể biết được.

Đồng thời, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Viên Minh, có thể từ trong tình cảnh bia đỡ đạn đánh ra một con đường.

Viên Minh không có cách nào đưa ra kiến nghị về điều này, dù sao mạng là của bản thân bọn họ, bọn họ cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ lựa chọn nào của mình.

Chờ đến khi ba người bọn họ rời khỏi tiệc rượu, đã là gần nửa đêm.

Viên Minh được Huyễn Thời giúp đỡ, mua được mấy vò Bách Nhật Túy từ chỗ Sơn Trân Lâu, định mang về tặng cho Ngư Ông nếm thử.

Sau khi từ biệt, Viên Minh tính toàn thời gian Quỷ Thị mở cửa, lại chạy tới.

Chờ tới lúc hắn chạy đến, Quỷ Thị đã mở cửa được một lúc.

Viên Minh thay đấu bồng, sau khi nói đúng tiếng lóng, đã tiến vào trong đó.

Lại đặt chân tới Quỷ Thị, hắn phát hiện tình hình không khác với lần mình vào trước đó, bất kể là số lượng người bán hàng rong hay khách hàng đều ít hơn Phường thị rất nhiều.

Trên quảng trường vắng vẻ, không có được mấy người.

Hắn chậm rãi đi dạo qua các sạp hàng ở đây, ánh mắt băn khoăn, xem có đồ nào tốt lọt vào mắt không.

Nhưng hắn xem rất lâu vẫn không có thu hoạch được gì.

Vào lúc hắn cảm thấy chán nẳn, đột nhiên lại nhìn thấy được một người quen.

Dọc theo quảng trường, ở một góc vắng vẻ ánh sáng ảm đạm có một sạp hàng, bên cạnh có một lão già một tay, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly đang ngồi ở trên một cái ghế tre cũ nát nhắm mắt.

Cảm giác được có người tới gần, lão già một tay lập tức mở mắt ra.

- Vị đạo hữu này.

Viên Minh hạ giọng nói.

- Ấy, là ngươi à? Thế nào? Ngươi lại có trứng thú, trùng lạ muốn bán ra sao?

Tuy Viên Minh nói khẽ, hắn nhìn thấy Viên Minh vẫn nhận ra được.

Chỉ là sau khi nói xong, hắn lại do dự nói:

- Lần này là có đồ muốn bán à?

- Ta tới tìm ngươi không phải để bán trứng thú, sâu lạ.

Viên Minh nói.

- Không bán đồ... Vậy chính là mua đồ? Ta có ít đồ mới, ngươi xem có thứ nào khiến ngươi có thể nhìn trúng không?

Lão già một tay nghe vậy, do dự nói.

- Ta cũng không mua, chỉ là Lưu Kim Sa ta mua được từ chỗ ngươi lúc trước bị, ta muốn hỏi xem ngươi có thể có cách sửa hoặc biết cách sửa không?

Viên Minh nói rõ ý định đến đây.

- Ngươi đùa gì vậy? Đó là pháp khí trung phẩm, lúc này mới mấy ngày đã làm hỏng? Người trẻ tuổi không nên tranh đấu quá tàn nhẫn.

Lão già một tay nhíu mày, khuyên nhủ.

- Người trong giang hồ, bất đắc dĩ thôi!

Viên Minh nghe vậy, khẽ gật đầu nói.

Lão già một tay nhất thời nghẹn lời, cho Viên Minh một ánh mắt "ngươi lại khoác lác đi".

Sau một lúc lâu, hắn mới giang hai tay ra, nói thẳng:

- Ta không phải Luyện Khí Sư, ta cũng mua Lưu Kim Sa kia ở chỗ khác, chỉ có thể khiến đạo hữu ngươi thất vọng rồi, ta đây bất lực.

Viên Minh nghe vậy, cũng không quá thất vọng. Dù sao điều này cũng nằm trong dự đoán, hắn chỉ mang theo chút cầu may tới hỏi thử thôi.

Nếu nhận được đáp án, Viên Minh nhân tiện nói cảm ơn, xoay người rời đi.

- Đạo hữu hãy khoan đi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ý kiến của ngươi.

Lão già một tay bỗng nhiên nói.

- Chuyện gì?

Viên Minh xoay người hỏi.

- Ta vừa nhìn khí chất của đạo hữu đã biết ngươi có khí vận, sau này có thú lạ gì, ngươi có thể tới tìm ta.

Lão già một tay nói.

- Được.

Viên Minh tùy ý đáp một tiếng, quay đầu muốn đi.

- Ôi, đạo hữu dừng chân, với kinh nghiệm của ta, sâu lạ ở Nam Cương đều không phải là vật tầm thường. Đạo hữu có thể có hứng thú hợp tác lâu dài với chúng ta không?

Lão già một tay lại nói.

- Cách thức hợp tác thế nào?

Viên Minh hỏi.

- Đạo hữu chỉ cần có tin tức liên quan tới chim quý thú hiếm, đều có thể liên hệ với ta. Tông môn chúng ta chuyên môn ấp trứng nuôi dưỡng chim quý thú hiếm, Đại Tấn cũng chỉ có một nhà. Về phần giá cả, hì hì, môn chủ chấp sự của chúng ta chỉ mua đắt không mua đúng.

Lão già một tay hạ giọng nói.

- Cũng tốt, vậy chúng ta liên hệ thế nào.

Viên Minh nói, thầm nghĩ đây cũng là một tài nguyên không tệ, không biết bọn họ ra giá cho con cóc lạ của mình bao nhiêu? Đương nhiên mình tuyệt đối sẽ không bán.

- Nơi đây quá mức hẻo lánh, ở các Phường thị lớn hơn một chút đều có Trân Linh Các do chúng ta mở, chỉ cần báo ra danh hiệu Cổ Thu Minh của ta là được rồi. Ngày mai ta phải khởi hành rời khỏi Nam Cương quay về Đại Tấn, ngươi có thể gửi thư liên hệ với ta. Hoặc sau này tới Đại Tấn, ngươi cũng có thể đến tìm ta.

Lão già một tay nói.

Viên Minh nghe vậy, nói:

- Vậy cũng không tệ, làm phiền ngươi để lại một chỗ có thể tìm tới.

- Được, sau này bất kể đạo hữu gửi thư hay tìm người, có thể đến Trân Linh Các ở Lôi Châu Thành Đại Tấn. Ngoài ra, lúc giao dịch nhớ nói ra danh hiệu của ta, ta cũng có thể có chút điểm cống hiến trong tông môn.

Lão già một tay nói.

- Được, ta nhớ kỹ rồi.

Viên Minh nói xong, lại muốn rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)