Tiên Giả

Chương 359: Phá hiểu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn thấy Viên Minh do dự, Trác Linh Linh cho rằng giá quá cao, làm cho Viên Minh có ý định từ bỏ, nàng không nỡ bỏ qua vụ kinh doanh, sau khi đảo tròng mắt, cười nói:

- Viên công tử, không biết ngươi tính mua bao nhiêu Kim Hoa Đan?

- Mười lăm bình.

Viên Minh trả lời.

Khi nghe được mười lăm bình, Trác Linh Linh thoáng thở gấp, trong lòng nàng không khỏi liên tục điên cuồng gào hét, vị Viên công tử đến từ Trung Nguyên này chính là quý nhân của nàng!

Lần trước giao dịch, chỉ riêng tiền hoa hồng, nàng đã kiếm không ít, mắt thấy lại là một vụ làm ăn lớn, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nó thoát khỏi lòng bàn tay của nàng?

- Viên công tử, Trường Tiên Lâu chúng ta vẫn luôn coi trọng và rất vui được ưu đãi cho những vị khách có chất lượng tốt như ngài. Thiếp thân đại biểu cho Trường Tiên Lâu chúng ta tặng ngài một miếng Trường Tiên Lệnh. Sau này dựa vào lệnh bài này, ngài có thể hưởng thụ đãi ngộ chất lượng tốt trong bất kỳ cửa hàng Trường Tiên Lâu nào của chúng ta, có quyền mua ưu tiên tất cả thương phẩm. Mặt khác, cũng có thể dựa vào nó, tham dự buổi đấu giá nội bộ chỉ dành riêng cho các vị khách đặc biệt của Trường Tiên Lâu chúng ta.

Trác Linh Linh nói một hơi, cuối cùng hạ thấp giọng lộ vẻ thần bí.

Nghe được lời này, trong đầu Viên Minh cũng không ngừng suy nghĩ.

- Nếu thế, thật không uổng công ta tín nhiệm quý lâu.

Viên Minh nói với giọng điệu bình thản.

Trác Linh Linh nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng lấy ra một tấm lệnh bài được làm bằng ngọc màu trắng, dùng hai tay đưa tới.

Viên Minh nhận lấy và quan sát một lát, phát hiện một mặt trên đó có khắc phù điêu một cái đạo quan cổ xưa, một mặt lại có khắc ba chữ "Trường Tiên Lệnh", chất liệu không tính là đặc biệt, nhưng đủ tinh tế đẹp mắt.

Sau đó, hắn trả hết khoản tiền của Kim Hoa Đan, được Trác Linh Linh cung kính tiễn đi, rời khỏi Trường Tiên Lâu.

Mua xong đan dược, trên người hắn cũng chỉ còn lại ba trăm viên linh thạch. Nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không tính là ít. Viên Minh định đi dạo ở trong thành, xem có thể gặp được vật gì thú vị không.

Chủ yếu nhất là hắn vẫn muốn xem thử, có thể mua thêm cho Tịch Ảnh một món pháp khí nào tương tự như Lưu Kim Sa hay không.

Ở trên đường của Đông thị và Tây thị, hắn nhìn thấy cửa hàng không thay đổi lớn, những người tiểu thương bán hàng rong lại thay đổi rất nhiều, Huyền Hóa Chân Nhân hắn mua Thanh Huyền Hương lúc trước đã không còn ở vị trí ban đầu, không biết đi vân du nơi nào.

Vẫn đi dạo từ trưa đến chập tối, bầu trời dần tối, Viên Minh vẫn không gặp được thứ gì muốn mua.

Nhất thời muốn ăn, Viên Minh lại đi tới Sơn Trân Lâu khá nổi tiếng ở thành nam.

Đây là tửu lâu nổi tiếng nhất trong cả Hắc Nham Thành, chỉ vì phần nhiều nguyên liệu món ăn của nó là một số linh dược linh tài và sơn trân thú hoang, thông qua đầu bếp đặc biệt chế biến, bình thường có hiệu quả bổ ích đối với tu sĩ.

Nhưng thật sự nổi tiếng đương nhiên còn vì mùi vị tuyệt vời, dù sao nói thật sự có công hiệu bổ ích, ăn đan dược vẫn đáng tin hơn.

Đi vào bên trong lầu, lập tức có tiểu nhị tới chào hỏi, dẫn Viên Minh lên tầng hai, chuẩn bị đưa tới nhã gian.

Nhưng Viên Minh vừa đi lên cầu thang, lại nhìn thấy một nam tử trung niên với gương mặt uy nghiêm lại có vẻ mặt ôn hòa phía trước.

- Huyễn Thời đạo hữu.

Viên Minh kinh ngạc kêu lên.

Khi người đối diện nhìn thấy Viên Minh, trong nháy mắt cũng vô cùng kinh ngạc, nói:

- Cáp Cống đạo hữu?

Huyễn Thời liếc mắt cũng nhận ra Viên Minh.

- Hai vị quen nhau à?

Tiểu nhị do dự nói.

- Đi lấy vò Bách Lý Túy ta cất ở đây lên. Chuyện khác, không không cần phải để ý đến nữa.

Sau khi Huyễn Thời căn dặn một câu, lại dẫn Viên Minh trở về phòng của mình.

Trong phòng còn có một người nữa, đó chính là Bạch Dạ.

Khác với dáng vẻ uy vũ trong lần gặp trước, lúc này hắn nhíu mày, trên mặt rõ ràng vẫn có vẻ buồn bã.

Nhìn thấy Huyễn Thời dẫn Viên Minh trở về, trên mặt hắn cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.

Sau khi hàn huyên một lát, chờ đến khi tiểu nhị đưa rượu tới, thức ăn trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ, Huyễn Thời đứng dậy khép cửa phòng lại, lấy ra một Cách Âm Phù dán ở trên cửa.

Sau khi trên phù lục phát ra một lớp ánh sáng, cả gian phòng bất chợt bị một tầng ánh sáng trắng mở yếu ớt mở rộng bao phủ.

- Cáp Cống đạo hữu, hôm nay ngươi tới Hắc Nham Thành này, chẳng lẽ lại muốn nhận nhiệm vụ gì sao?

Huyễn Thời vừa mời Viên Minh dùng thức ăn, vừ chủ động hỏi.

- Ta chỉ tới mua ít đan dược thôi.

Viên Minh lắc đầu, cười nói.

Nghe vậy, Bạch Dạ và Huyễn Thời liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn khí tức trên người Viên Minh thay đổi, không khỏi cùng giật mình.

Vẻ mặt Huyễn Thời phức tạp, nói:

- Cáp Cống đạo hữu, chúng ta chia tay mới chưa đến ba tháng, tu vi khí tức của ngươi đã tăng trưởng như vậy, ngươi làm sao có thể làm được vậy?

Viên Minh nghe vậy thì sửng sốt, quan hệ giữa bọn họ cũng không mấy thân thiết, dưới tình huống bình thường, không nên hỏi thăm chuyện này lộ liễu như vậy.

Nhưng hắn suy nghĩ một lát, cũng hiểu được.

Huyễn Thời và Bạch Dạ cho rằng, hơn hai tháng trước bọn họ tham gia nhiệm vụ Xà Vương Cốc, Viên Minh cố ý che giấu tu vi thật sự, ngày hôm nay mới lộ ra, đây mới là cảnh giới thật sự của hắn.

- Hai vị không cần tự suy đoán lung tung. Sau khi đánh một trận ở Xà Vương Cốc, bất kể là kinh nghiệm đối địch hay cảm xúc tu luyện của ta đều có sự thay đổi không nhỏ. Sau khi trở về, ta đã lập tức bế quan, bằng không sẽ không có bước tiến nhảy vọt như vậy.

Viên Minh nói.

Nghe được lời này, hai người bọn họ cũng cảm thấy, nếu Viên Minh quả thật có năng lực che giấu tu vi, lần này không đến mức không sử dụng.

- Tốc độ tu hành như vậy, Cáp Cống đạo hữu đúng là có tư chất tuyệt vời, chúng ta đều thẹn không bằng.

Huyễn Thời không khỏi xúc động.

- Cáp Cống đạo hữu, ngươi còn nhớ rõ đề nghị của chúng ta lần trước không?

Bạch Dạ mở miệng hỏi.

- Đề nghị gì?

Viên Minh thật sự không có ấn tượng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)