Cổ Nguyệt chỉ liếc nhìn qua, lập tức trợn trừng mắt.
Hắn chấn động không phải vì túi trữ vật quý bao nhiêu, mà là ở chỗ bản thân túi trữ vật.
Hoặc nói, ở chỗ bản thân Viên Minh có thể một lần lấy ra mười túi trữ vật.
Người bình thường có xa xỉ mấy, cũng sẽ không mang theo nhiều túi trữ vật như vậy bên người, bởi vì người thật sự có tiền sẽ nâng cấp pháp khí trữ vật như nhẫn trữ vật hoặc vòng tay trữ vật tới cấp cao hơn.
Có thể một lần lấy ra nhiều túi trữ vật như vậy, chỉ có thể có nghĩa là những túi trữ vật này không phải của cùng một người.
- Viên... Viên huynh, ngươi thật sự là tu sĩ của Bích La Động, không phải là dã tu trong sơn trạch nào đó chứ?
Cổ Nguyệt cảm giác cổ họng hơi khô khốc, mở miệng nói.
Trước đây, hắn đã gặp qua một vài tán tu, sau khi giết người cướp của, cầm túi trữ vật của người khác tới bán, nhưng lấy ra xếp thành một đống giống như Viên Minh vẫn là hiếm thấy trên đời.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy Viên Minh trước mắt trở nên cao thâm khó dò.
- Cổ huynh, không cần làm vậy. Những túi trữ vật đều là do ta làm nhiệm vụ, dựa vào may mắn nhặt được.
Viên Minh biết suy nghĩ trong lòng Cổ Nguyệt, cũng biết giải thích vô dụng, lại tùy ý nói.
Cổ Nguyệt nghe vậy, không quan tâm có tin hay không, quả nhiên không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói:
- Viên huynh, mấy thứ này... Ta có khả năng phải đi một chuyến tới Quỷ Thị, mới có khả năng xử lý không để lại hậu hoạn, bằng không khó bảo toàn sẽ không mang đến phiền phức cho ngươi cùng ta.
- Tất cả đều làm theo ý của ngươi, mọi chi phí và hao tổn phát sinh trong đó sẽ do ta gánh vác. Mặt khác, ta cho Cổ huynh ngươi thêm một phần phí vất vả, được không?
Viên Minh rất hiểu việc, nói.
Sở dĩ hắn tìm Cổ Nguyệt làm chuyện này, bản thân chính là mang tâm tư che giấu tung tích, không để lại hậu hoạn.
- Phí vất vả thì không cần, Viên huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật tốt chuyện này cho ngươi.
Cổ Nguyệt khoát tay áo, nói.
- Vậy làm phiền rồi.
Viên Minh ôm quyền nói.
Sau đó, Cổ Nguyệt tính toán cẩn thận giúp hắn, giá tất cả pháp khí cộng lại là sáu trăm hai mươi viên linh thạch, túi trữ vật dễ hơn tính, năm mươi linh thạch một cái, tổng cộng năm trăm linh thạch.
Viên Minh bán ra tất cả những thứ này, thu hoạch một ngàn một trăm hai mươi viên linh thạch, bớt đi một phần thù lao cho Cổ Nguyệt, còn lại một nghìn lẻ tám viên linh thạch, thu hoạch đương nhiên khá phong phú.
- Cổ huynh, bán ra mấy thứ này, đại khái cần cần bao nhiêu lâu?
Viên Minh hỏi.
- Tối đa ba ngày... Có lẽ, không tới hai ngày cũng có thể bán ra hết.
Cổ Nguyệt hơi do dự, đưa ra một kỳ hạn.
- Được, vậy ta sẽ ở trong này chờ ngươi hai ngày. Sau khi làm xong, ta lại trở về.
Viên Minh cười nói.
- Tuy Viên huynh ngươi tín nhiệm ta, giao nhiều bảo bối như vậy cho ta xử lý, nhưng chúng ta làm nghề này cũng có quy định của nghề này. Đây là độ điệp để ta ta đi lại trong Hắc Nham Thành, ngươi cứ cất đi.
Cổ Nguyệt nói xong, lấy ra một cuộn da buộc dây đỏ đưa tới.
Viên Minh không từ chối, nhận lấy cuộn da, nhìn cũng không nhìn đã cất vào, trong lòng càng hài lòng về tác phong làm việc của Cổ Nguyệt.
Thật ra hắn căn bản không cần vật ấy, có thể thông qua Hồn Nha tiến hành theo dõi hành tung của nó, nhưng đối phương bằng lòng hành sự thoải mái như vậy, khiến hắn bớt đi không ít phiền phức.
Hai người khách và chủ đều vui mừng, mỗi người rời đi.
Sau khi chia tay với Cổ Nguyệt, Viên Minh đi thẳng đến Trường Tiên Lâu.
Hắn mới vừa đi vào bên trong, một bóng dáng màu vàng đã lập tức tiến lên đón.
- Viên công tử, lúc này mới mấy ngày không gặp, khí tức của Viên công tử càng thêm hùng hậu, khí chất càng thêm tài hoa vĩ đại, thật sự làm cho thiếp thân tán thưởng không thôi.
Một nữ tử có phần mập mạp tới gần, giọng nói mê người, chính là Trác Linh Linh chấp sự của Trường Tiên Lâu.
- Phong thái của Trác đạo hữu cũng càng thêm mê người.
Viên Minh cười trêu nói.
- Người khác nói thế, có lẽ ta sẽ không tin, Viên công tử nói vậy, ta có thể sẽ tưởng thật đấy.
Trác Linh Linh che miệng cười khẽ một tiếng, dẫn Viên Minh vào trong nhã gian.
Chờ thị nữ dâng trà ngon nhất lên, Trác Linh Linh mới mở miệng nói:
- Lần này Viên công tử đại giá quang lâm, có phải muốn mua ít linh tài quý hiếm gì đó không?
- Lần này, ta không mua linh tài, ta cần một ít đan dược trợ giúp tu hành.
Viên Minh nói thẳng vào vấn đề.
- Ta nhớ lần trước công tử từng mua qua Bồi Nguyên Đan, công hiệu của nó có làm công tử thỏa mãn không? Có cần mua thêm một ít không?
Trác Linh Linh cười tươi, mở miệng hỏi.
- Nhưng còn có đan dược có công hiệu cao hơn không?
Viên Minh suy nghĩ một lát, mở miệng nói.
Trước đó, trong quá trình tu luyện, giai đoạn sau ăn Bồi Nguyên Đan ăn giống như Thanh Huyền Hương, đều phát sinh vấn đề công hiệu giảm xuống, đã không thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của Viên Minh lúc này.
- Ở trong đan dược áp dụng cho Luyện Khí kỳ, Bồi Nguyên Đan thật sự thuộc về hạ phẩm, chắc không xứng với tiến độ tu hành của Viên công tử. Trường Tiên Lâu chúng ta thật sự còn có đan dược tốt hơn, thuộc về trình độ đan dược Luyện Khí kỳ trung phẩm, tên là Kim Hoa Đan, công hiệu gấp ba Bồi Nguyên Đan, giá... lại gấp năm lần nó.
Trác Linh Linh nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt Viên Minh thay đổi.
Kết quả, khi nghe được giá này, sắc mặt Viên Minh vẫn không hề thay đổi.
Nhưng thật ra trong lòng hắn đang oán thầm, Bồi Nguyên Đan có giá là mười lăm viên linh thạch một bình, Kim Hoa Đan lại cần bảy mươi lăm viên linh thạch, không thể nói là chênh lệch không lớn.
- Dược lực chỉ tăng gấp ba, giá lại tăng nhiều như vậy, nghe thế nào cũng không có lời lắm?
Viên Minh hỏi với sắc mặt vô cảm.