Lại qua mấy ngày sau.
Tịch Ảnh đã rời đi, sau mấy ngày này, Viên Minh không khỏi ngừng tu luyện lại.
Mấy ngày này, không chỉ việc tu luyện Minh Nguyệt Quyết chậm lại, ngay cả tu luyện Cửu Nguyên Quyết cũng chậm lại không ít.
Không có Bồi Nguyên Đan trợ giúp, công hiệu của Thanh Huyền Hương đương nhiên cũng không thể nào phát huy ra mức tốt nhất, tốc độ đột nhiên chậm lại thực sự làm Viên Minh có phần không thích ứng được, hắn lại quyết định đi tới Phường thị một chuyến.
Mấy ngày sau.
Một nhã gian trong tửu lâu ở Hắc Nham Thành.
Viên Minh ngồi ở bên bàn vuông, gương mặt tươi cười.
Ngồi đối diện hắn là một người thanh niên mập lùn dáng vẻ hiền lành, đó chính là Cổ Nguyệt.
- Viên huynh, lần trước từ biệt đã gần ba tháng, ta rất nhớ ngươi đấy.
Cổ Nguyệt cười tươi, cầm theo một bầu rượu sứ màu trắng rót rượu cho Viên Minh, mở miệng nói.
- Ta cũng nhớ phong thái của Cổ huynh, bởi vậy lại tới làm phiền.
Viên Minh nhận lấy chén rượu, cũng nhiệt tình cười nói.
- Viên huynh có thể tới đã là vinh hạnh của ta, sao có thể nói là làm phiền được. Lại nói tiếp, lần trước còn nhờ phúc của ngươi, ta mới có thể có may mắn tiến vào nhã gian tầng bốn của Trường Tiên Lâu ngồi. Nào, ta mời ngươi!
Cổ Nguyệt nói xong, mời Viên Minh một chén rượu.
- Nói tới Trường Tiên Lâu, phủ thành chủ điều tra về chuyện liên quan tới thiếu chủ Bạch Long Đảo, có thể có tiến triển gì không?
Viên Minh tùy ý hỏi.
- Nào có tiến triển gì chứ! Tuy người của phủ thành chủ thần thông quảng đại, nhưng gặp phải người càng thần thông quảng đại hơn, có thể có cách nào? Tuy nhiên, sau đó ta nghe nói gần đây có người gặp được bóng dáng của nữ tử áo trắng và thằng hề sặc sỡ kia ở cổng thành, nhưng người của phủ thành chủ chưa kịp chạy tới, nữ nhân kia lại phất tay bày ra một pháp trận, dẫn theo thằng hề kia biến mất.
Cổ Nguyệt khoát tay chặn lại, nói.
- Tin tức của Cổ huynh đúng là nhạy bén. Dưới đây ta nói vài chuyện quan trọng. Lần này, ta tìm tới Cổ huynh là có vài việc phải làm phiền tới ngươi.
Viên Minh vừa cười vừa nói.
- Nếu Viên huynh cứ khách khí như vậy, thật sự khiến ta không biết làm thế nào cho phải. Không biết ta có thể giúp được việc gì?
Cổ Nguyệt hàn huyên một hồi, sau mới mới nghiêm mặt hỏi.
- Trên tay ta có vài pháp khí cần bán ra, nhưng đối với chuyện giá thị trường còn không quen bằng Cổ huynh, cho nên muốn nhờ Cổ huynh giúp đỡ, bán giúp ta.
Viên Minh cười nói.
Cổ Nguyệt nghe vậy, cười nói:
- Ta tưởng là chuyện gì, được Viên huynh tín nhiệm, ta đương nhiên không thể chối từ.
- Cổ huynh sảng khoái.
Viên Minh mời rượu nói.
- Viên huynh có thứ gì tốt, đều lấy ra cho ta xem thử, ta giúp ngươi ước tính một giá, nếu ngươi cảm thấy thích hợp, ta sẽ đi bán giúp ngươi. Nếu ta tính không chuẩn, cũng mong Viên huynh thứ lỗi.
Cổ Nguyệt uống một chén, lập tức mở miệng.
- Vậy làm phiền Cổ huynh.
Viên Minh cười nói.
Dứt lời, bàn tay của hắn lướt qua trên bàn, từng món pháp khí lập tức xuất hiện ở trên bàn.
Trong đó có có một cái quạt lông màu xanh lam, một hạt châu màu xanh, một gương tròn màu đỏ, một cái dùi nhọn màu đỏ, một lá cờ thép hình tam giác... khoảng hơn mười một cái.
Nhìn thấy nhiều đồ như vậy lần lượt xuất hiện ở trên bàn, cho dù là người có kiến thức không tầm thường như Cổ Nguyệt cũng không khỏi ngây người.
- Trước kia, ta vẫn đánh giá thấp Viên huynh, không ngờ tích trữ nhiều pháp khí như vậy.
Hắn không khỏi tán thưởng nói.
- Đều là vài pháp khí hạ phẩm thôi, đã làm cho Cổ huynh chê cười rồi.
Viên Minh nói.
Cổ Nguyệt lần lượt cầm mấy thứ này lên kiểm tra, phát hiện quạt lông màu xanh lam là pháp khí thuộc tính thủy, hạt châu màu xanh là pháp khí thuộc tính kim, cái dùi màu đỏ là pháp khí thuộc tính hỏa, các pháp khí khác đều có thuộc tính không giống nhau.
Hắn nhất thời không khỏi hoa mắt.
Chờ hắn đặt một món pháp khí vòng tròn cuối cùng xuống, nhìn về phía Viên Minh nói:
- Ta đã nhìn qua những pháp khí này, tuy đều là hạ phẩm nhưng chất lượng và sóng linh lực trong từng cái không giống nhau, giá cũng sẽ tương đối khác nhau.
Viên Minh khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
- Trong này, lấy quạt lông màu xanh lam, hạt châu màu xanh, Xích Ấn Kính, cùng với dùi đỏ này là tốt nhất, có thể bán được trên sáu mươi viên linh thạch. Về phần những cái khác, ngoại trừ cờ sắt làm trận pháp bước trận và vòng tròn này có thể bán được năm mươi viên linh thạch, còn lại như là hạt châu màu vàng này đều bị tổn hại, cũng chỉ có thể bán được với giá thấp nhất là bốn mươi viên linh thạch.
Cổ Nguyệt tiếp tục nói.
Tuy ánh mắt của Viên Minh không tinh tế bằng Cổ Nguyệt, kinh nghiệm cũng không lão luyện bằng hắn, nhưng ở trên phương diện bán đồ này, cũng nhìn ra được Cổ Nguyệt báo giá có hơi cao.
- Cổ huynh, chúng ta có tình nghĩa thì tình nghĩa, buôn bán lại là chuyện buôn bán, ngươi cũng không thể chịu thiệt được.
Viên Minh nói.
- Viên huynh, nếu ngươi nói như vậy, chính là chất vấn sự chuyên nghiệp của ta đây. Ha ha... Yên tâm đi, vụ kinh doanh này, hai chúng ta đều không thiệt.
Cổ Nguyệt cười ha ha nói.
Nghe được lời này, Viên Minh cười gật đầu nói:
- Ta đương nhiên phục sự chuyên nghiệp của ngươi. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ không già mồm cãi láo nữa. Ở đây còn có vài thứ, cũng cần Cổ huynh xử lý thay.
- A, Viên huynh vẫn còn đồ tốt à?
Mắt Cổ Nguyệt lập tức sáng lên, hai tay chà xát ở trước người.
Viên Minh không nói nữa, chỉ thò tay vào trong ngực, kéo ra mười túi trữ vật, chất đống ở trước người Cổ Nguyệt.
Đó là những túi trữ vật hắn thu được trước đây, ngoại trừ cái tam động chủ tặng ra, còn lại đều ở chỗ này.