Nhưng lúc đám hung thú này vọt tới gần phạm vi trăm trượng, đều không ngoại lệ, chỉ lao tới vài bước đã lần lượt lảo đảo ngã xuống đất, ngất đi.
Chỉ một lát sau, xung quanh đã chất đống thành một vòng, ngăn cản đám hung thú phía sau.
- Ngươi làm ra loại mê hương mạnh như vậy từ bao giờ thế? Đúng là đồ tốt đấy! Thứ hương vừa đưa thú hoang tới làm bằng vật gì vậy?
Mắt thấy lại có một loại mê hương có hiệu quả thần kỳ xuất hiện, trong mắt Tịch Ảnh càng tò mò hơn.
Viên Minh không trực tiếp trả lời, lại lấy ra hai quả đen còn lại lớn bằng trứng chim bồ câu, nói:
- Chính là làm bằng trái cây. Vốn có ba viên, ta mua ở trong Quỷ Thị của Hắc Nham Thành. Theo chủ quán kia giới thiệu, đây là một cây kỳ lạ của gia tộc nào đó ở Nam Vực, mấy trăm năm mới kết ra quả lạ, sau khi dị thú ăn vào, có thể nhanh chóng nâng cao tỷ lệ sinh dục, nếu đặt quả này ở giữa núi rừng, quả tiết ra mùi sẽ thu hút hung thú trong mấy trăm trượng xung quanh tranh nhau ăn.
- Hóa ra là vậy. Ngươi đừng tùy tiện lãng phí loại quả này, có lẽ sau này có tác dụng lớn đấy? Quỷ Thị này còn rất thú vị, ta phải đi một lần mới được.
Tịch Ảnh nói, sự tò mò trong lòng đã hoàn toàn bị thiêu đốt.
- Lần sau, chúng ta cùng đi, lấy mắt nhìn của ngươi, bình thường sẽ không bỏ sót thứ tốt. Nếu không, chúng ta lập tức qua đó?
Viên Minh dụ dỗ.
- Tạm thời đừng nghĩ tới Quỷ Thị gì đó. Vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy, đến lúc đó tông môn phát hiện ra manh mối, nhất định sẽ truy tìm điều tra, có lẽ chuyện ngươi bí mật chế tạo hương sẽ không bảo vệ nổi đâu.
Tịch Ảnh lại nói.
- Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Viên Minh nghiêm mặt, nói.
...
Hai người đổi tới một chỗ rất xa, lại thu xếp chỗ ở.
Vào ban đêm, đang giữa tháng, một mặt trăng tròn treo giữa không trung, chiếu ánh sáng đẹp mắt.
Viên Minh đốt một đống lửa ở nơi dừng chân mới, nướng thịt thú, chia đồ ăn với con mèo bạc.
Lại nói tiếp, hắn còn chưa từng thấy Tịch Ảnh ăn cơm.
Trong lúc tâm trạng tò mò, Viên Minh lại bỏ một miếng thịt thú vừa nướng xong lên một phiến lá sạch sẽ, thử đưa đến trước mặt con mèo bạc.
Tịch Ảnh chỉ liếc nhìn, lại xem thường quay đầu đi.
- Ta không ăn.
- Sao vậy? Ngươi đã không cần ăn cơm à?
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Ta đã sớm không ăn thức ăn bình thường. Nếu không, ngươi đưa yêu đan cho ta?
Tịch Ảnh liếc mắt nhìn Viên Minh, mở miệng nói.
- Chờ ta có thể đối phó được với yêu thú Kết Đan kỳ, nhất định sẽ tìm một viên cho ngươi!
Viên Minh bị Tịch Ảnh nhìn thấu ý định dò xét của mình, cười khan một tiếng, nó rất chắc chắn.
- Một lời đã định! Ta sẽ chờ.
Tịch Ảnh nói.
Viên Minh muốn che giấu sự bối rối của mình, tiếng nhai thịt, cắn thịt còn to hơn trước, nước miếng bắn ra bốn phía, phối hợp với miếng thịt ban đầu vốn đã thơm, càng lộ ra đây là món ăn ngon của nhân gian.
Tịch Ảnh ngẩng đầu nhìn trời một lát, nói một câu:
- Thời gian không còn sớm nữa.
Nó lại nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh.
Nó quay đầu liếc nhìn Viên Minh sau, lại đi về phía một cây lớn khác.
- Tịch Ảnh, ngươi đi đâu vậy?
Viên Minh hỏi.
- Ta phải tu luyện, ngươi muốn đến xem không?
Bóng dáng Tịch Ảnh lóe lên, đã biến mất ở trong đêm tối.
Viên Minh dừng nhai thức ăn ngon trong miệng, do dự không biết có nên đi tìm Tịch Ảnh không, muốn xem Tịch Ảnh tu luyện thế nào, nhưng hắn cố ép xuông sự tò mò, không đi cùng.
Hắn vừa muốn ăn một miếng, lúc này bỗng nhiên cảm giác được một dao động kỳ lạ từ phía xa truyền đến.
Hắn cảm giác sóng dao động này hơn phân nửa là động tĩnh do Tịch Ảnh tu luyện gây ra, do dự một lúc, vẫn quyết định đi hộ pháp cho Tịch Ảnh. Hắn vội vàng thi triển Phong Tiệp Thuật chạy về phía bên kia.
Viên Minh còn chưa chạy tới gần, từ phía xa đã nhìn thấy trên đỉnh một gốc cây cao mười mấy trước phía trước đang phát ra một quả cầu ánh sáng màu trắng mông lung, nhìn từ phía xa trông giống như trăng tròn.
Sau khi tới gần hơn, Viên Minh cuối cùng nhìn thấy rõ ràng, đứng ở trên ngọn cây không phải là ai khác, chính là con mèo bạc Tịch Ảnh.
Đến lúc này, Viên Minh đã có thể cảm giác được toàn thân bóng dáng kia trong ánh sáng, thần hồn phát ra sóng lực rõ ràng, giống như nước thủy triều nhẹ nhàng đánh thẳng vào thần niệm của hắn.
Con mèo bạc tất nhiên cũng đã phát hiện ra Viên Minh, chẳng qua lúc này đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, cũng không để ý đến.
- Đây là Tịch Ảnh đang tu luyện sao?
Trong lòng Viên Minh là xúc động, đời này hắn ít thấy lực thần hồn khổng lồ như vậy, đương nhiên trước kia không có tham khảo, chỉ có thể so sánh với mình.
Kết quả thu được không hề bất ngờ, khác nhau một trời một vực.
Lúc này, hai mắt hắn chợt nghiêm túc, cẩn thận nhìn về phía con mèo bạc, chỉ thấy trong hai mắt nàng sáng như sao, nằm thẳng người, ngẩng đầu về phía không trung, đang làm ra trạng thái hú trăng.
Cùng lúc đó, ánh sáng màu trắng bên ngoài thân nó càng lúc càng chói lòa, từ trong đó bay ra một bóng dáng hình người mơ hồ, rời khỏi thân thể của con mèo bạc chưa tới một tấc, giống như nữ tử trẻ tuổi, toàn thân trong suốt lấp lánh, sang trọng.
Viên Minh chỉ mới liếc nhìn, đã không khỏi ngây người.
Mặc dù bóng dáng kia cực kỳ mơ hồ, căn bản không nhìn thấy rõ chi tiết trên gương mặt, nhưng chính là đường nét không rõ ràng đó lại giống như tiên nữ trên chín tầng trời, toàn thân phát ra sức hấp dẫn khó tả.
Chính vào lúc này, ngọn cây cổ thụ phía xa kết hợp với bầu trời đêm sâu thẳm, những vì sao lấp lánh tô điểm, mặt trăng tròn làm nền, bóng dáng lả lướt kia bay ra, lại càng có vẻ như tách biệt với thế giới, đẹp khiến cho người ta kinh ngạc.
Sau một lát, chỉ thấy trên không trung, một ánh trăng như thực chất từ phía trên hư không chiếu xuống, bao phủ lấy con mèo bạc và bóng hình xinh đẹp của nữ tử kia.
Bóng hình xinh đẹp kia thu lấy từng tấc ánh trăng vào trong cơ thể, ánh sáng toàn thân càng sáng chói, dao động phát ra lúc trước trái lại dần dần co lại, cho đến thu hết vào trong.
Ánh mắt Viên Minh chỉ nhìn bóng hình xinh đẹp lung linh kia, không rời mắt được.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, bóng hình xinh đẹp của nữ tử kia chậm rãi thu hồi, rơi vào trong cơ thể của con mèo bạc, ánh sáng màu trắng bao phủ ở bên ngoài cũng dần dần biến mất.