...
Thời gian còn ở, hắn vừa chịu khó tu luyện lại vừa thử chế tạo hương, trằn trọc cũng qua một tháng.
Viên Minh vẫn lo lắng không ngừng sử dụng Bồi Nguyên Đan và Thanh Huyền Hương kích phát và luyện hóa tu luyện, sẽ có tác dụng phụ xuất hiện.
Nhưng kết quả là tác dụng phụ không xuất hiện, ngược lại Thanh Huyền Hương tiêu hao hơn nửa, hắn cũng đã ăn sạch Bồi Nguyên Đan.
Mà sử dụng số lượng lớn đan dược và Thanh Huyền Hương, hiệu quả cũng rất rõ ràng, tu vi của Viên Minh đã có tinh tiến, đã là Luyện Khí tầng mười một.
Tuy nhiên, hắn cũng phát hiện ra, về sau, hiệu quả tăng cường do Bồi Nguyên Đan và Thanh Huyền Hương mang đến đã giảm xuống rõ rệt.
Mặt khác, lúc trước thử hương vài lần, sử dụng rất nhiều nguyên liệu, hiệu quả đều không lý tưởng lắm, bất kể là mô phỏng chế tạo ra hương đen hay chế luyện linh hương đặc biệt, tạm thời đều không có tiến triển gì.
Tuy nhiên hôm nay, Viên Minh đi tới một sơn cốc yên tĩnh trong Thập Vạn Đại Sơn, sử dụng nguyên liệu lại là một loại hắn gửi gắm kỳ vọng cao.
Đó là ba quả đen hắn mua được ở trong Quỷ Thị của Phường thị lúc trước. Theo chủ quán giới thiệu, quả này tiết ra mùi cũng sẽ thu hút hung thú xung quanh tranh chấp để ăn.
Nếu nói trên tay Viên Minh còn có linh tài gì có thể chế tạo hương thành hiệu quả bất phàm, vậy chính là nó.
Sau một lúc bận rộn, sử dụng một viên quả tăng thêm linh tài khác để chế tạo ra ba nén hương màu đen.
Viên Minh cũng lựa chọn sử dụng lư hương tới thử nghiệm vào lúc hình Thái Cực chưa phát sáng.
Khi hương đen bị đốt lên, trong chớp mắt, từ trong đó lập tức tản ra một mùi thơm.
Viên Minh ngửi được mùi này, lập tức sửng sốt.
Mùi thơm này thực sự đặc biệt, không giống với bất kỳ mùi nào hắn từng gửi được trước đó, trong đó tỏa ra một loại sóng linh lực đặc biệt.
Ngay từ đầu Viên Minh còn chưa cảm giác được có gì không ổn, nhưng một lát sau, hắn cảm giác được một chút khác thường.
Hắn chỉ cảm thấy trên thân sinh ra một cảm giác khô nóng, theo bản năng muốn tới gần nén hương đang đốt hơn, hít sâu mùi thơm đặc biệt kia.
- Hiệu quả này?
Trong lòng Viên Minh rất kinh ngạc.
Hắn lập tức vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, điều động lực lượng thần hồn ép suy nghĩ này xuống.
Cũng may suy nghĩ như vậy không quá mạnh, chỉ cần ý chí kiên định, thoáng vận dụng lực lượng thần hồn, lại có thể chống đỡ được.
Nhưng vào lúc này, từ bốn phương tám hướng lại bắt đầu truyền đến từng tiếng "Ầm ầm".
Viên Minh phi thân nhảy lên, leo lên trên ngọn cây cổ thụ bên cạnh, đưa mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy trong rừng núi xung quanh, bụi bặm cuồn cuộn, tiếng chân ầm ầm, qua những khe hở giữa rừng cây, có thể nhìn thấy những con hung thú với hình thể khác nhau, dáng vẻ khác nhau đang tập trung về phía bên hắn.
- Uy lực của loại hương do quả đen chế tạo ra cũng quá lớn rồi.
Viên Minh thầm giật mình.
Vừa liếc nhìn, số lượng kia không chỉ trăm ngàn con, trong đó ngoại trừ các loại hung thú, còn lẫn rất nhiều dã thú bình thường, hai mắt của mỗi con đều đỏ ngầu giống như nổi điên vậy.
- Ngươi lại đang thử nghiệm hương gì khiến thú hoang đều nổi điên vậy?
Lúc này, từ dưới tàng cây bỗng nhiên truyền đến một giọng nói dễ nghe.
Viên Minh vừa nhìn, đó chính là Tịch Ảnh chẳng biết tới bên này từ lúc nào, hắn vội vàng nhảy xuống.
- Tắt hương, đem lư hương...
Không chờ Tịch Ảnh nói xong, trong nháy mắt Viên Minh nhảy xuống đất, làm xong chuyện này.
Đến lúc này, hắn xác định mùi hương do sử dụng quả đen mới làm ra có sức hấp dẫn cực lớn đối với hung thú.
- Rời khỏi nơi này trước.
Tịch Ảnh thấy thế, nói.
- Không kịp, hung thú đã từ bốn phía xông lên rồi.
Viên Minh lắc đầu nói.
- Ngươi sử dụng cái gì làm ra nó mà lợi hại như vậy, nói cho ta biết đi! Thật thần kỳ.
Tịch Ảnh vừa hưng phấn lại tò mò, kích động nói.
- Không vội không vội, xử lý những con thú hoang này trước đã.
Viên Minh mỉm cười, trên mặt cũng không căng thẳng.
Trong khi nói chuyện, hắn lấy ra lư hương, lại lấy ra một nén hương đen cắm vào, hai ngón tay kẹp nén hương và đốt. Sương mù lượn lờ được Viên Minh dẫn dắt tạo thành một vòng tròn nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài.
Theo sát đó, hắn lại lấy ra hai viên Giải Độc Đan, mình ăn một viên, một viên khác cho Tịch Ảnh ăn vào.
Lúc này, âm thanh xung quanh càng lúc càng vang lên, tất cả hung thú và dã thú bình thường đều lộ ra, ánh mắt từng con đỏ ngầu, khóe miệng chảy nước miếng, điên cuồng xông về phía bên này.