Tiên Giả

Chương 353: Dẫn thú (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thời gian thoáng cái đã qua hơn nửa tháng.

Tu vi của Viên Minh đột nhiên tăng mạnh, lại đột phá, cuối cùng đạt tới Luyện Khí tầng mười.

Điều này có nghĩa là, hắn đã có tư cách tiến hành đột phá Trúc Cơ.

Tuy nhiên, Viên Minh không lập tức dùng tới Trúc Cơ Đan không dễ có kia.

Tu sĩ Bích La Động bình thường dựa vào Bích La Công tu luyện tiếp, chỉ cần đạt đến Luyện Khí tầng mười lại tiến hành đột phá Trúc Cơ, nhưng hắn Cửu Nguyên Quyết - thượng thiên của hắn phải tiếp tục tu luyện tiếp, có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ mười ba trong truyền thuyết.

Mặc dù bây giờ Viên Minh còn không biết chênh lệch ba tầng này có ảnh hưởng sâu xa thế nào đối với việc tu hành đại đạo sau này, nhưng hắn hiểu rõ một điểm, tu hành căn bản càng thêm vững chắc lại càng có lợi cho hắn.

So với tu luyện Cửu Nguyên Quyết tiến bộ thần tốc, Viên Minh tốc độ tu hành Minh Nguyệt Quyết lại chậm hơn không ít.

Sau khi tiến lên tầng hai, tốc độ tu luyện của hắn ở trên phương diện hồn tu rõ ràng đã chậm lại.

Lần này cho dù đốt lên Dưỡng Thần Hương tẩm bổ thần hồn, tốc độ tu luyện vẫn không tăng lên rõ ràng, cho nên Viên Minh tạm thời ngừng tu luyện Minh Nguyệt Quyết, dồn sức vào tu luyện Cửu Nguyên Quyết.

Cùng lúc đó, cứ qua một thời gian, Viên Minh đều sẽ dừng tu luyện, đi thử nghiệm hương do hắn mới điều chế.

Lại nói tiếp, đây cũng là do vị Huyền Hóa Chân Nhân vô tình gặp được ở trong Phường thị Hắc Nham Thành, Thanh Huyền Hương và Dưỡng Thần Hương quả thật khá huyền diệu, có thể trợ giúp tu luyện, nếu mình có thể nghiên cứu ra được, sẽ có trợ giúp không nhỏ cho việc tu hành sau này.

Trong lần đốt hương này, hắn thỉ thêm ba loại linh tài duy nhất, trong đó chủ yếu nhất là một loại linh tài tên là Vụ Huyên Thảo, nó là linh tài chủ yếu thường dùng để chế luyện Huyễn Linh Đan.

Sở dĩ tuyển dụng linh tài này là vì nó có hiệu quả biến hóa kỳ ảo nhất định, chế thành Huyễn Linh Đan cũng có thể khiến người ta bước vào huyễn cảnh trong thời gian ngắn ngủi, trên trình độ nhất định cũng có tác dụng lên thần hồn.

Viên Minh cắm nén hương vào trong lư hương, trước khi châm lửa, lấy ra một viên Giải Độc Đan ngậm trong miệng.

Hắn cẩn thận như vậy, là vì trong một lần thử hương trước, không cẩn thận thêm vào một loại linh thảo có chứa độc, kết quả sau khi đốt, độc tính của nó không màu không vị bị lư hương phóng đại.

Tuy nhiên trong vòng mấy hít thở, Viên Minh đã cảm giác được hai tay, hai chân không có sức, đầu óc ảm đạm.

Cùng lúc đó, tầm mắt của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, nhất thời không biết mình muốn bám vào người, hay bị trúng độc sắp ngất?

Cũng may vào giây phút cuối cùng, Viên Minh giao tiếp với nhẫn trữ vật, đúng lúc lấy ra Hàn Tinh Kiếm, thông qua pháp lực phát động kiếm này phóng ra hơi lạnh của thân kiếm, mới tắt nén hương, cắt đứt lần thử này.

Viên Minh không thể lấy trạng thái vô tri vô thức này nhập hồn, nhưng không lập tức chuyển biến tốt đẹp, mà tay chân không có sức nằm trong thời gian một chén trà nhỏ, cuối cùng mới tỉnh lại.

Chuyện này cũng cho Viên Minh một sự cảnh tỉnh, thử đốt hương được sử dụng bằng các loại nguyên liệu cũng có nguy hiểm.

Tuy lần này xảy ra sự cố vẫn tính là nhẹ, cũng đúng lúc ngăn chặn, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy.

Sau lần đó, hắn chuẩn bị tốt chuyện phòng độc, ở dưới trạng thái hình Thái Cực tắt, lại thử sử dụng lư hương để đốt hương độc đã chế tạo lần trước, kết quả phát hiện công hiệu của hương độc vẫn được tăng cường rõ ràng.

Bị hắn cầm tới thử hung thú cấp một trung giai, chưa qua ba lần hít thở, nó đã ngã xuống đất.

Tuy nhiên, loại hương độc này phần nhiều là có hiệu quả choáng váng, sẽ không trực tiếp chết đi.

Hơn nữa hương độc khuếch tán trong phạm vi có hạn, trên cơ bản chỉ có thể bao trùm một trăm trượng xung quanh, nếu không có lư hương gia tăng, phạm vi bao trùm trên cơ bản sẽ thu nhỏ lại một nửa.

Ở dưới tình huống hít cả một nén hương, hung thú ít nhất ngủ mê man một giờ.

Sau khi trải qua chuyện này, Viên Minh đã quyết định, trong lúc thử hương bắt chước hương đen nhập hồn, đồng thời cũng phải chế tạo một ít linh hương vốn có công năng khác nhau, được lư hương sự gia tăng, đồng thời cũng có hiệu quả không thể tưởng tượng được.

Lần này thử chế tạo hương, Viên Minh trực tiếp bỏ đi tàn hương, một yếu tố quan trọng thúc đẩy nhập hồn hàng linh, đơn thuần là muốn thử lục tìm ra khả năng chế tạo càng nhiều loại hương hơn.

Sau khi hắn đốt nén hương, một làn khói màu trắng chậm rãi bay lên, màu sắc trắng đậm, khác với trước kia.

Viên Minh theo bản năng liếc nhìn con sói xanh bị trói bốn chân ở trên cây bên cạnh.

Trong mắt nó đầy vẻ khủng hoảng, giãy dụa không ngừng.

Chờ giây lát, con sói xanh vẫn giãy dụa không ngừng, vẫn chưa hôn mê, ánh mắt cũng không thay đổi, không hề có phản ứng trúng độc hoặc bị ảo giác rõ ràng.

- Hình như không có gì đặc biệt...

Viên Minh còn chưa nói hết lời, lại không khỏi ngây người.

Chẳng biết từ lúc nào, xung quanh hắn đã bao phủ một màn sương trắng nồng đậm, làm cho hắn lập tức cảm thấy mình trở về trong Xà Vương Cốc.

Nhưng vài điều không giống là sương mù này càng thêm đậm đặc, hiện ra màu trắng sữa, tác dụng ngăn cản tầm mắt càng rõ ràng hơn.

Gần như mức chỉ hơn năm bước, bị sương mù dày đặc che phủ, không nhìn thấy rõ cảnh tượng gì.

Viên Minh ôm lấy lư hương, leo lên một gốc cây cao mười mấy trượng bên cạnh, lên thẳng tới trên ngọn cây và nhìn xuống phía dưới mới thấy trong phạm vi mười dặm phía dưới không ngờ đều bị sương mù dày đặc che phủ.

Theo hắn ôm lư hương lên ngọn cây, trên bầu trời xung quanh không ngờ cũng bắt đầu có sương mù màu trắng ngưng tụ.

Hắn chợt nảy ra ý nghĩ, thử phóng thần thức ra ngoài, cảm nhận xung quanh.

Vừa thử một lần, hắn mới phát hiện sương mù dày đặc này không chỉ che tầm mắt, thậm chí cũng có tác dụng ngăn cả không nhỏ đối với lực thần thức.

Không biết nó có hiệu quả thế nào đối với tu sĩ cao đẳng, chỉ như hắn bây giờ, thần thức phóng ra ngoài bị ép chưa tới một trượng, đã không khác gì khoảng cách dùng mắt nhìn. Vào lúc này, thần thức cơ bản hoàn toàn vô dụng.

Trong lòng kinh ngạc, Viên Minh quay trở lại dưới tán cây, nhìn chằm chằm vào lư hương trong tay, mãi đến khi nén hương tắt, sương mù xung quanh mới bắt đầu tiêu tan.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, sương mù mới hoàn toàn biến mất.

Viên Minh gói những nén hương được chế tạo cùng ra, lấy ra một tờ giấy màu trắng quấn lại một vòng, cuối cùng cầm bút viết lên trên đó chữ "Vụ Hương" và cất cùng "hương độc" lúc trước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)