- Bệ hạ, hai vị thượng thư bộ Lễ và bộ Hộ cầu kiến, muốn bàn bạc với bệ hạ về chuyện thông thương trở lại với Nam Cương, có cần tuyên bọn họ tiến vào không?
- Hôm nay trẫm không gặp ai, mọi chuyện chờ ngày mai bàn lại.
Tiểu hoàng đế không hề nghĩ ngợi, trực tiếp khoát tay, nói.
- Vâng.
Tiểu thái giám đáp một tiếng, định lui ra ngoài đuổi hai vị Thượng Thư đại nhân đi.
Lúc này, hắn bất chợt nghe tiểu hoàng đế nói:
- Mang hộp bảo bối của trẫm qua đây.
- Vâng.
Tiểu thái giám nghe vậy, lập tức lên tiếng trả lời.
Chỉ một lát sau, một hộp gỗ màu mận chín hai thước vuông vắn đã được chuyển tới trên bàn của tiểu hoàng đế.
Hắn lại phất tay, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Sau đó, tiểu hoàng đế mở khóa vàng trên hộp gỗ màu mận chín, chậm rãi mở nắp hộp lên.
Bên trong hộp không ngờ chứa rất nhiều vật nhỏ nằm rải rác, có một con con hổ vằn đen trắng bằng vải, có một thanh kiếm gỗ nhỏ được tạo hình tinh xảo, có một ngọc bội phỉ thúy hình bán nguyệt, còn có rất nhiều sách được đóng bằng tay...
Tiểu hoàng đế nhìn những vật nhỏ này, trên mặt hiện lên vẻ nặng nề.
- Minh ca, tập tranh Bạch Mã Thiếu Niên Hành này, ngươi còn chưa vẽ xong, lần này ngươi thật sự để cho trẫm phải đợi lâu rồi...
Một lát sau, hắn lấy từ bên trong ra một quyển sách đóng tay có bìa màu xanh, có phần buồn bã nói.
Trong lời tâm tư phiền muộn này, Viên Minh cảm giác như chính mình trải qua.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy giống như bị đánh một gậy vào đầu, mạch suy nghĩ trong đầu cuộn trào mãnh liệt, trong lúc mơ hồ lại có đoạn ngắn ký ức bắt đầu hiện lên.
Nhưng cùng lúc đó, cảnh tượng trước mắt Viên Minh lại mơ hồ, thời gian nhập hồn đã hết.
Khi tầm mắt lại rõ ràng, Viên Minh nhìn nén hương dài trước mắt đã cháy hết, ánh mắt mãi vẫn thất thần.
Ở trong đầu của hắn có một hình ảnh giống như bức tranh không ổn định đang không ngừng chớp động.
Hắn nhìn thấy gương mặt mình non nớt cùng tiểu hoàng đế cũng chưa hết vẻ trẻ con, hai người ở trong lương đình Ngự Hoa Viên của hoàng cung, một người cầm bút vẽ tranh, một người nâng tay áo mài mực, cùng vẽ một bức tranh.
- Bạch Mã Thiếu Niên Hành... Ta nhớ ra rồi, đó là tập tranh liên hoàn do ta và lục hoàng tử, không, là ta và bệ hạ cùng vẽ.
Viên Minh lẩm bẩm.
Bọn họ ở thời điểm đó, một người là thiếu niên thiên tài có danh tiếng chấn động kinh thành, am hiểu thư pháp hội họa, còn là một tiểu thuyết gia am hiểu viết chuyện ngụ ngôn được mọi người đều biết tới, một người lại lục hoàng tử có tư chất tuyệt vời trong hoàng thất Đại Tấn.
Tuổi tác của bọn họ tương đương nhau, suy nghĩ cũng trống trải, bay bổng, xem nhau là bạn thân tri kỷ, mạch suy nghĩ của hai người gặp nhau, cùng sáng tác một câu chuyện hoàng tử thiếu niên trốn đi giang hồ, kết nghĩa với con cháu võ lâm trở thành huynh đệ, cùng nhau bước vào giang hồ.
Chuyện này chính là Bạch Mã Thiếu Niên Hành.
Theo những ký ức này không ngừng hồi phục, tâm trạng của Viên Minh cũng càng thêm kích động.
Loại cảm giác này rất phức tạp, lại giống như một cái bình bị đánh vỡ không ngừng được ghép trở lại trạng thái ban đầu, Viên Minh cũng đang không ngừng tìm từng ký tức, ghép lại một bản thân hoàn chỉnh.
Bản thân hắn thậm chí không chú ý đến, ở trong quá trình như vậy, tính cách của hắn đã dần dần thay đổi.
Chờ đến tâm trạng bình tĩnh lại, lúc Viên Minh giơ tay đi lấy lư hương, động tác bỗng nhiên dừng lại.
- Thời gian nhập hồn lần này... Hình như kéo dài hơn rất nhiều!
Viên Minh bỗng nhiên chợt nhận ra.
Lần này nhập hồn, hắn đi theo cả quá trình tiểu hoàng đế và phụ thân trao đổi, còn trải qua quá trình tiểu thái giám cầm cái rương bảo bối tới, thời gian vượt xa những lần trước đầu chỉ gấp đôi.
- Bột gỗ Hoàng Tuyền Thụ có thể kéo dài thời gian nhập hồn đáng kể. Trong hương phải cộng thêm linh tài hiếm có!
Viên Minh vô cùng mừng rỡ, cho ra kết luận này.
Tuy còn xa mới đạt được mức độ của loại hương đen ban đầu, cũng không cách nào khống chế được hành động của người bị nhập hồn, nhưng thời gian tăng lên nhiều như vậy, cũng đã là thu hoạch cực lớn rồi.
Lần này thử nghiệm, càng kích thích quyết tâm tiếp tục thử của Viên Minh, hắn lần lượt bỏ hết các linh tài mua được trước đó, lần lượt thêm vào trong nguyên liệu chế tạo hương, bắt đầu quá trình thực nghiệm dài dằng dặc.
Trong thời gian chờ đợi lư hương hồi phục, Viên Minh nhốt mình ở trong sơn động, bắt đầu bế quan tu luyện.
Hắn đốt một nén Thanh Huyền Hương trên lư hương ở trước người.
Theo một khói xanh lượn lờ bay lên, chậm rãi quay quanh trong phòng, loại cảm giác hình thành liên kết với làn khói di chuyển lại hiện lên ở trong lòng Viên Minh.
Trong vài lần hít thở, Viên Minh đã cảm giác được một cảm giác trong lành thông suốt phế phủ, tất cả mệt mỏi thoáng cái bị quét sạch.
Hắn lập tức lấy ra một bình sứ màu trắng, đổ từ bên trong ra một viên Bồi Nguyên Đan vàng óng, bỏ vào trong miệng.
Đan dược vừa vào trong miệng, không chờ nuốt xuống đã tan, Viên Minh lập tức cảm thấy dưới lưỡi sinh hương, không nhịn được nuốt xuống, bất chợt hắn cảm giác được một dòng nước ấm theo cổ họng xuống trong bụng.
Trong chớp mắt tiếp theo, dòng nước ấm này ngưng tụ ở xung quanh đan điền không tan, giống như chăm sóc nuôi dưỡng đan điền của hắn vậy.
Viên Minh cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này, hai mắt lập tức khép hờ, ngồi khoanh chân, bắt đầu mặc niệm công pháp Cửu Nguyên Quyết, vận chuyển chu thiên tu luyện.
Theo pháp lực bên trong đan điền của hắn điều động, thử chạy ở trong kinh mạch, những dòng nước ấm xoay quanh ở bên ngoài đan điền lại cũng di chuyển theo, phân tán vào trong kinh mạch.
Viên Minh chỉ cảm thấy pháp lực chạy ở trong kinh mạch lập tức tăng vọt, tốc độ vận chuyển chu thiên cũng đang không ngừng nhanh hơn.
Đồng thời vận dụng Thanh Huyền Hương và Bồi Nguyên Đan, dưới hai tầng gia tăng như vậy, hiệu suất tu luyện của mình quả thật tăng lên gấp đôi.
Cho nên chính hắn cũng giật nảy mình.
Viên Minh vội vàng điều chỉnh tâm trạng, lúc này nắm lấy thời cơ, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.