- Nói cho cùng, pháp khí bay chẳng qua là một loại pháp khí phụ trợ, bên Nam Cương càng thích trực tiếp khống chế linh thú có thể bay trên trời. Bên Trung Nguyên lại càng thích pháp khí bay hơn. Cái gọi là Kiếm Tiên bay trên trời chẳng qua chỉ là ngự kiếm rời đi mà thôi.
Tam động chủ giải thích.
- Thì ra là thế.
Viên Minh chợt nói.
Sau khi nói xong, hắn bế Hỏa Sàm Nhi từ trên vai xuống, đặt ở trên mặt đất.
- Tam động chủ, sắp tới đệ tử lại phải vào trong núi bế quan, vừa lúc chào từ giã ngươi, đành phải trả lại nó.
Hắn nói xong, lại xin cáo lui, xoay người rời đi.
Tam động chủ bị hắn dùng pháp khí bay đổi đề tài, trong đầu nhớ lại công nghệ chế luyện pháp khí bay, nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi Viên Minh đi rồi, nàng mới nhớ tới mình còn chưa trả thù lao cho Bạch Viêm Tinh Kim.
- Pháp khí bay à...
Tam động chủ thì thào một tiếng.
Viên Minh đi tới Hỏa Phường, thông báo với Phương Cách sư huynh một tiếng, sau đó trở lại phòng thu dọn sơ qua, mới đi tới trong Thập Vạn Đại Sơn bế quan tu luyện.
Lần này bế quan, ngoại trừ cần nâng cao tu vi, Viên Minh cũng muốn thử thêm nguyên liệu vừa tìm được vào để chế tạo hương.
Hắn tin tưởng chỉ cần tìm được chính xác linh tài thay thế nguyên liệu phàm tục ban đầu, thời gian đốt hương nhập hồn nhất định sẽ dài hơn, hiệu quả cũng nhất định có thể càng tiếp cận hương đen ban đầu.
Sau khi mở động phủ ở trong núi, hắn lại dựng nhà ở trên cây cổ thụ bên ngoài.
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Viên Minh bắt đầu một vòng thử hương mới.
Lần này, hắn thu hoạch khá phong phú, linh tài mang về cũng nhiều loại phức tạp, nhất thời không biết nên bắt tay từ chỗ nào.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn lấy ra Hoàng Tuyền Thụ mang từ Xà Vương Cốc về trước, cạo từ trên đó xuống gần nửa chén bột, thêm vào nguyên liệu chế tạo hương.
Lần này, sau khi chế tạo hương xong, Viên Minh nóng lòng không chờ được lại đốt lên một nén.
Thuộc tính của bản thân Hoàng Tuyền Thụ đã có liên quan tới thần hồn, cho nên Viên Minh gửi gắm kỳ vọng cao vào lần hương này.
- Lưu Thiên Minh...
Viên Minh nhìn làn khói lượn lờ bay lên, trong lòng nói thầm tên của tiểu hoàng đế, trong đầu phác họa ra dáng vẻ của hắn, tầm mắt bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, cho đến khi chìm vào trong bóng tối vô biên.
Tuy nhiên sau một lát, tầm mắt của Viên Minh lại sang lên, bất chợt nhìn thấy một cái bàn rộng trải lụa vàng nhạt, và hai bàn tay trắng nõn ấn lên trên bàn.
Chủ nhân của bàn tay mặc long bào vàng nhạt, đang cúi đầu nhìn một tờ giấy viết thư trên bàn.
Viên Minh xác nhận mình đã bám lên thân tiểu hoàng đế của Đại Tấn, vẫn là một trạng thái người đứng xem, chỉ có thể cảm nhận được tâm tình của tiểu hoàng đế, không có cách nào khống chế được hành vi của hắn.
Tuy nhiên, lúc này Viên Minh lại cảm nhận được một tâm trạng vô cùng kích động và hưng phấn.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, cánh tay tiểu hoàng đế chống lên trên bàn cũng đang không ngừng run rẩy.
Viên Minh mượn tầm mắt của tiểu hoàng đế nhìn xuống, chỉ thấy nét chữ trong bức thư trên mặt bàn hơi quen mắt, sau khi cẩn thận kiểm tra mới phát hiện ra, không ngờ đó chính là thư báo bình an hắn viết cho phủ Tướng Quân.
Tiểu hoàng đế cầm bức thư lên, vung vẩy giữa không trung, kích động nói:
- Viên tướng quân, quá tốt rồi. Ta đã biết Minh ca sẽ không dễ chết như vậy. Trẫm phải phái người đi đón hắn về, lập tức, ngay lập tức.
Viên Minh theo tầm mắt của tiểu hoàng đế ngước lên, nhìn thấy một nam tử trung niên mặc triều phục đang đứng trước đại điện.
Hắn có hàng mày kiếm đen rậm, ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, bên ngôi để một vòng râu ngắn đen, thân hình cao lớn, khí chất trầm ổn, đứng ở đó lại giống như một tấm bia đá Trấn Sơn, sừng sững bất động.
Lúc không nhìn thấy gương mặt này, ấn tượng của Viên Minh đối với hắn mơ hồ, nhưng khi thấy gương mặt này, trong nháy mắt hình tượng của hắn lập tức trở nên rõ ràng, sống động trong lòng Viên Minh.
Chỉ có điều so với phụ thân trong ký ức của mình, thái dương của người trước mắt chẳng biết đã bạc hơn từ bao giờ.
- Phụ thân...
Lúc này, Viên Minh không có cách nào phát ra tiếng, nhưng trong lòng thầm kêu lên, cũng kèm theo âm rung.
Vị Viên tướng quân cao ngất như tùng như có vẻ bình thản hơ tiểu hoàng đế nhiều, chẳng qua vẫn có thể thấy khóe mắt của hắn hơi ửng đỏ, đủ có thể thấy hắn cũng không ung dung bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
- Làm phiền bệ hạ nhớ mong. Trong thư Khuyển tử vẫn chưa từng đề cập tới hắn đang ở đâu, chỉ biết nơi gửi thư là một quân trấn ở tộc Tạp Tư của Nam Cương. Vi thần đã phái thân binh theo thám tử bên Nam Cương đi vào điều tra. Một khi có kết quả đáng tin, sẽ phái người thân tín đi vào tiếp ứng.
Viên tướng quân ôm quyền nói.
- Người này rõ ràng đã gửi thư về, vì sao không nói rõ chỗ mình dừng chân chứ? Đáng ghét hơn là, trong thư không ngờ không nhắc tới trẫm một câu nào.
Tiểu hoàng đế thả bức thư xuống, có chút bất mãn nói.
- Hắn hơn phân nửa là có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Viên tướng quân than thở.
Tiểu hoàng đế nghe vậy, vừa nghĩ tới Viên Minh có khả năng gặp khổ sở trong Nam Cương, lại không đành lòng trách móc hắn nữa.
Sở dĩ Viên Minh không nói tung tích của mình cho trong nhà biết, một mặt là do còn chưa tìm lại được ký ức hoàn chỉnh mình bị hại, mặt khác cũng có tâm tư muốn chờ thực lực nâng cao, có khả năng tự bảo vệ mới trở về.
- Viên tướng quân, chuyện Minh ca còn sống...
- Bệ hạ yên tâm, ta ngoại trừ báo cho ngươi biết, sẽ không nói cho người thứ ba nghe.
Viên tướng quân hiểu ý, lập tức nói.
- Vậy thì tốt rồi, chờ hắn trở về, trẫm muốn hắn...
Tiểu hoàng đế nói một nửa thì dừng lại, không nói thêm nữa.
Nhưng Viên Minh lại nghe được tiếng lòng của hắn:
- Trẫm muốn hắn làm phụ tá đắc lực của trẫm, lại giống như trước kia...
Sau khi Viên tướng quân từ biệt rời đi, tiểu hoàng đế cho các thái giám và thị nữ lui ra, mới cẩn thận đề phòng trở lại trong điện.