- Cầm tới cho ta xem thử.
Tịch Ảnh nói.
Viên Minh thở dài, đành phải thấp thỏm lấy Lưu Kim Sa ra, đưa tới.
Tịch Ảnh nhận được, cẩn thận quan sát vết thủng, nói:
- Xem ra đúng là từng trải qua một lúc chiến đấu gian khổ...
Nó vung chân lên lại lấy đi, sau đó nói:
- Một món pháp khí tính là gì chứ, đâu quan trọng bằng giữ mạng, nhìn dáng vẻ căng thẳng của ngươi kìa, ta sẽ không trách ngươi.
Ngược lại, Viên Minh ngây người, có chút áy náy, không biết làm sao. Hắn đang muốn nói với Tịch Ảnh về nguyên liệu dùng để chế luyện Lưu Kim Sa, nhưng lúc này Tịch Ảnh đã tung người nhảy lên và đi xa.
...
Ngày hôm sau.
Viên Minh lại đi tới tiểu viện sau núi, lần này cuối cùng gặp được tam động chủ.
Sau khi nghe Ngư Ông nói về tình hình của tam động chủ, lúc Viên Minh gặp lại nàng, lại có cảm giác khác.
Chỉ là lúc này, hắn vẫn không thể nói cho nàng biết chuyện của Hắc Mộc đại sư.
Sau khi tam động chủ nhìn thấy Viên Minh đến, cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, gần đây tần suất đệ tử này xuất hiện ở chỗ nàng có hơi cao.
- Ngươi có chuyện gì?
Trong viện, tam động chủ nhìn Viên Minh, hỏi.
Viên Minh kéo Hỏa Sàm Nhi đang ôm cổ hắn xuống, mở miệng nói:
- Ngày hôm trước đệ tử ra ngoài, gặp được một người sốt ruột bán một thứ ở trên Phường thị, cảm giác hơi giống với Bạch Viêm Tinh Kim mà tam động chủ ngươi cần, lại dùng tiền mua về.
Tam động chủ vừa nghe vậy, sắc mặt thoáng dao động, bất chợt đã bình tĩnh lại.
- Loại đồ như Bạch Viêm Tinh Kim sẽ không thường xuất hiện ở Phường thị, cho dù xuất hiện, cũng sẽ bị người ta lập tức tranh mua, sao một đệ tử Luyện Khí kỳ như ngươi có thể thể mua được?
Nàng cười lắc đầu nói.
Ngụ ý, Viên Minh hơn phân nửa là bị lừa, mua phải một thứ hàng giả về.
- Đệ tử cũng không biết là thật hay giả, nói chung cứ mua trở về trước, vẫn mong tam động chủ xem qua.
Viên Minh mỉm cười nói.
Tam động chủ nghe vậy, chỉ thoáng trầm ngâm một lát, vẫn nói:
- Vậy ngươi lấy tới cho ta xem thử.
Nàng nghĩ không quan tâm là thật hay giả, đều phải bồi thường linh thạch Viên Minh đã bỏ ra. Hắn là một đệ tử ký danh Luyện Khí kỳ, có thể có tâm ý như vậy đã là không dễ rồi, không thể để cho hắn vừa tốn công còn bị tổn thất.
Viên Minh lập tức vỗ một cái vào túi trữ vật bên thắt lưng, lấy ra Bạch Viêm Tinh Kim lớn chừng quả trứng gà kia.
Trước khi quay về, hắn cố ý tìm tới miệng một núi lửa, bỏ Bạch Viêm Tinh Kim này vào dải đất ranh giới, làm cho dung nham nóng chảy giàu chất lưu hoàng dính lên, cũng kèm theo mùi gay mũi.
Quả nhiên, tam động chủ vừa nhìn thấy được, lập tức cho rằng vật ấy là khoáng thạch trong núi lửa.
Nhưng khi nàng tùy tiện cầm vào trong tay, cổ tay bị kéo xuống mới biết không thích hợp.
Trong khoáng thạch núi lửa bình thường, phần lớn chứa nhiều khí, cho nên cầm vào tay đều có không cảm giác không mềm, cũng không nặng tay như vậy.
Vẻ mặt tam động chủ nghiêm trọng, cầm viên Bạch Viêm Tinh Kim kia lên, cẩn thận quan sát một lát, vẻ mặt bắt đầu thay đổi mạnh, trong mắt khó có thể giấu được vẻ vui mừng kinh ngạc.
- Đây... Đúng là khối Bạch Viêm Tinh Kim.
Tam động chủ không nhịn được nói.
- Ta cũng cảm giác giống Bạch Viêm Tinh Kim, lúc đó người bên cạnh đều không nhìn ra chính xác là thứ gì, bảo ta đừng mua, ta hết lần này tới lần khác cứ mua. Quả nhiên may mắn.
Viên Minh vỗ đùi, có vẻ còn cao hứng hơn tam động chủ.
- Ngươi tốn bao nhiêu tiền mới mua được?
Tam động chủ hỏi.
- Không tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần vật này đúng là được rồi.
Viên Minh khoát tay áo, nói.
Tam động chủ không mở miệng, chỉ là ánh mắt nhìn thẳng vào Viên Minh, hiển nhiên muốn hắn phải nói ra.
- Tốn ba viên linh thạch.
Viên Minh nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Thật à?
Tam động chủ nhíu mày, số tiền này không thể nói là nhặt của hời, phải nói là nhặt không mới đúng.
- Thật. Lúc đó người bên cạnh đều nói là đồ giả, bản thân người bán cũng sợ, thấy ta đồng ý mua lại cho cái giá đó, lại nói hắn đòi thêm, ta cũng không có.
Viên Minh liên tục gật đầu, nói.
- Như thế, vậy đó đúng là phúc duyên của ngươi. Ta thật sự cần Bạch Viêm Tinh Kim này. ngươi nói đi, ngươi muốn ta lấy cái gì tới trao đổi?
Tam động chủ nghe vậy, cũng tin.
- Không cần, không cần, đệ tử muốn hiếu kính cho ngươi. Được tam động chủ thu nhận, đệ tử vẫn ghi nhớ trong lòng.
Viên Minh liên tục xua tay.
Hắn thật sự không định trao đổi gì. Thứ nhất, hắn tạm thời không cần dùng tới Bạch Viêm Tinh Kim này. Thứ hai, tam động chủ đối xử với đệ tử ký danh như hắn thật sự không tệ. Thứ ba, hắn cũng biến tướng cảm kích Hắc Mộc đại sư.
- Ngươi còn thiếu pháp khí gì, sư phụ có thể tặng ngươi một món.
Tam động chủ suy nghĩ một lát, nói.
Viên Minh nghe vậy cẩn thận suy nghĩ, phát hiện mình tạm thời dường như thật sự không thiếu thứ gì.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một vật, dò hỏi:
- Tam động chủ, ngươi có biết có pháp khí bay nào không?
- Ngươi muốn pháp khí bay à?
Tam động chủ thoáng ngây người, nhíu mày nói.
Không phải nàng cảm thấy Viên yêu cầu của Minh quá đáng, mà nàng thật sự không có thứ này.
- Đệ tử chỉ thấy trong sách nói ra, hơi tò mò mà thôi.
Viên Minh cười nói.
- Pháp khí bay cũng chỉ là một trong rất nhiều loại pháp khí, nó có thể dựa vào đặc tính linh tài và pháp trận gia tăng, ở dưới tình huống linh lực liên tiếp đưa vào, ngự không bay.
Tam động chủ nói.
- Vì sao đệ tử chưa bao giờ thấy trưởng lão môn khống chế qua?
Viên Minh nghi ngờ nói.