- Phải rồi, hiện tại đã qua mấy tháng, không biết lư hương kia có thể thắp hương thêm lần nữa chưa? Có lẽ có thể thông qua lư hương để liên hệ với bên ngoài?
Viên Minh vỗ vỗ gáy, tại sao mình lại quên mất món bảo vật này nhỉ.
Hắn liền giải trừ Phi Mao Thuật biến thân, trở về trong địa động, thúc giục pháp lực triệu hóa lư hương ra.
Viên Minh đưa hai tay cầm lư hương, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ hai cánh tay xâm nhập vào trong đầu, đột nhiên cảm giác tinh thần chấn động.
Có điều giờ phút này hắn không để tâm đi cảm nhận kỹ càng khoái cảm tinh thần phấn chấn, chỉ tập trung ánh mắt nhìn chăm chú vào lư hương màu xanh trước mặt.
Lư hương hiện tại tựa hồ có biến hóa không nhỏ so với trước kia, trên đồ án thái cực có một bộ phận rất nhỏ sáng lên, còn những chỗ khác, vẫn ở trạng thái ảm đạm.
- Xem ra đồ án thái cực này qua một thời gian nhất định sẽ tự động sáng trở lại, không biết đến lúc đó có thể xuyên việt thêm lần nữa không?
Hắn âm thầm suy đoán.
Chỉ là nhìn vào tốc độ khôi phục của đồ án thái cực, còn cần thời gian tương đối dài mới thể sáng hết toàn bộ.
Viên Minh thở dài, tiện tay đặt lư hương xuống, vô tình để một tai của lư hương chạm vào miếng da vượn quấn bên hông.
Mặt ngoài lư hương chợt lóe lên anh sáng màu xanh, tức thì, một luồng khí lưu ấm áp từ trong lư tràn ra ngoài, nhanh chóng dung nhập vào trong tấm da vượn.
Tấm da khẽ rung động, mặt ngoài tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng kim mờ mờ, kế đó theo một tiếng ‘phực’, nó mở rộng ra rồi tự động choàng lên người Viên Minh.
Trong khi Viên Minh còn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, pháp lực trong đan điền đột nhiên trở nên quay cuồng rồi bắt đầu chảy ra ngoài, không ngừng rót vào miếng da vượn, còn miếng da, bắt đầu dung hợp với thân thể hắn.
Cảm giác này hệt như lần đầu tiên bị Hô Hỏa trưởng lão thôi động Phi Mao Thuật, phủ da thú lên trên người mình vậy.
Tấm da vượn như vật sống không ngừng nhúc nhích, mặt ngoài phồng lên những điểm lồi, trông như có vô số con chuột chui vào bên trong.
Viên Minh cả kinh, không cần nghĩ ngợi gì, cuống quýt vận công cố gắng ổn định pháp lực trong đan điền hòng ngăn cản nó tiếp tục chảy ra, đáng tiếc không hề có tác dụng.
Không chỉ có pháp lực trong cơ thể hắn, ngay cả linh khí thiên địa ở xung quanh cũng như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, hội tụ vào trong tấm da vượn.
Một cảnh khiến Viên Minh trợn mắt há mồm xuất hiện.
Theo linh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào da vượn trắng, bộ lông xám trắng vốn có phần khô héo bỗng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mượt mà, trắng bóng, thậm chí vài chỗ trụi lông cũng lần nữa mọc ra lông tơ, đồng thời nhanh chóng mọc dài, dày trở lại.
Cùng lúc đó, bên trong lớp da vượn trắng thình lình phóng ra một ảo ảnh vượn trắng bao trùm thân thể hắn.
- Đây là cái gì?
Viên Minh lấy làm kinh hãi, tay chân bị mất khống chế bắt đầu gãi đầu gãi tai, cùng lúc, bên tai hắn phảng phất như có tiếng vượn kêu chi chi quanh quẩn.
Không đợi hắn làm ra phản ứng gì, một luồng khí tức âm lãnh đột nhiên dâng lên trong đầu khiến mi tâm hắn đau nhức, giống như bị một con dao găm cứng rắn đâm vào rồi xuyên qua sọ của hắn.
Viên Minh không khỏi há to mồm nhưng không cách nào kêu được nửa tiếng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, gần như mất đi thần trí.
Dù tâm trí trước giờ luôn kiên định, mạnh mẽ chịu đựng được sự tra tấn không dành cho con người này, nhưng ý thức cũng gần như sụp đổ, lỗ tai nghe không được âm thanh gì, con mắt cũng nhìn không thấy chút ánh sáng.
Trong thoáng chống, ảo ảnh một con vượn trắng hiện ra trong đầu Viên Minh. Nó đứng đỉnh, ngạo nghễ đón gió, giữa cuồng phong bão táp, đưa hai nắm đấm đấm ngực, ngửa mặt lên trời rống giận.
Tiếp đó hắn liên thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Viên Minh chậm rãi trở về, ngũ giác cũng dần khôi phục.
Hắn lắc lắc cái đầu như phình lên, cảm giác da vượn trên người đã ngừng nhúc nhích, cũng không hấp thụ pháp lực của hắn nữa, có điều bên trong đan điền giờ trống không, pháp lực bị hút không còn một sợi.
Còn da vượn vốn lông màu xám trắng giờ cả người trắng muốt, mặt ngoài nhẵn mịn sáng bóng, nhìn vào như mới lột xác, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng vàng kim mờ mờ.
- Mới rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Da vượn trắng này giống như muốn sống lại? Phải rồi, con vượn kia, không lẽ...
Viên Minh cau mày, trong lòng bắt đầu suy tính.
Dù không có chút căn cứ nào, nhưng hắn vô thức cảm thấy con vượn trắng mới xuất hiện trong đầu hắn chính là chủ nhân tấm da trên người mình.
- Bịch, bịch, bịch...
Một tràng tiếng tim đập nặng nề bỗng vang lên bên tai khiến nội tâm Viên Minh chấn động, đưa hắn từ dòng suy nghĩ miên man tỉnh táo lại.
- A!
Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim gan từ mười đầu ngón tay truyền tới, cùng lúc, từng cây móng vuốt sắc bén trắng hếu đấm rách da thịt, cứng rắn chui ra ngoài khiến hắn run rẩy cả người, té lăn ra đất ôm tay rên la thảm thiết.
Khoảng một khắc đồng hồ sao, móng vuốt sắc bén mới ngừng mọc dài, cảm giác đau đớn thấu tim mới theo đó tan đi.
Viên Minh thở hắt ra một hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong đầu như có sấm nổ, cảm giác như muốn ngất đi.
Có điều mới rồi hắn gây ra động tĩnh khá lớn, không biết có dã thú nghe được mà mò tới đây hay không nên gắng gượng vực dậy tinh thần, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết điều hòa hơi thở.
Sau gần nửa canh giờ, Viên Minh mở to mắt, sắc mặt có phần thả lòng đồng thời pháp lực trong người cũng đã khôi phục lại một chút.
Hắn nhìn về phía hai tay mình, chỉ thấy mười ngón tay mọc móng dài nửa thước, cong như vuốt rồng, phảng phất như tạo từ sắt thẹp, nhìn qua vô cùng sắc bén.
- Dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là do lư hương thần bí mà da vượn trắng đã sinh ra loại tiến hóa nào đó? Lư hương này quả đúng là bảo vật hiếm có!
Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn thi pháp thu hồi lư hương, xong khẽ động cánh tay, tùy tiện trảo một cái lên vách địa động.
Vách động dễ dàng bị vạch năm vết cào sâu kéo dài. Đất đá cứng rắn trên vách động dưới móng vuốt sắc bén giống như đậu hũ, gần như không cảm nhận được bao nhiêu lực cản.
- Thực là sắc bén!