Tiên Giả

Chương 349: Cầm tới (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chẳng lẽ Trần Thương Khung mà Ngư Ông tiền bối vừa nói chính là...

Viên Minh nghi ngờ hỏi.

- Chính là đại trưởng lão Bích La Động bây giờ.

Ngư Ông nói.

- Nếu hắn không gây khó dễ cho ngài. Vậy ngài cần gì phải tự làm khổ mình ẩn cư ở này như vậy, đi không tốt sao?

Viên Minh hỏi.

- Ta không phải chưa từng nghĩ tới chuyện dứt áo ra đi, đặc biệt là sau khi biết được những chuyện chướng khí bẩn thỉu phía sau Bích La Động...

Ngư Ông nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại.

Một lát sau, hắn uống một ngụm rượu, mới tiếp tục nói:

- Nhưng thủ hạ cũ của ta trước đây đều muốn ở lại Bích La Động, phần lớn bọn họ đều xuất thân luyện khí, tu vi lực chiến đấu không tính là quá cao. Tu vi của Trần Thương Khung lại càng lúc càng cao, cũng dần dần bồi dưỡng ra càng nhiều lực lượng, ta không muốn thủ hạ cũ vì ta ra đi mà cũng rời đi, dẫn tới Trần Thương Khung nảy sát tâm, đành phải từ bỏ. Sau đó, tâm tư muốn rời đi cũng dần dần phai nhạt.

Viên Minh nghe vậy thì không nói gì nữa, cũng hiểu cách làm này của Ngư Ông.

- Trần Thương Khung này cũng thật sự có năng lực, ban đầu Bắc Vực của Nam Cương có bốn tông môn lớn, sau khi hắn tiếp nhận đã biến Tam Tinh Sơn không có tiếng tăm gì thành một trong năm tông môn lớn của Bắc Vực Nam Cương, thủ đoạn tốt. Ta vô cùng sâu sắc.

Ngư Ông còn nói thêm.

- Không ngờ Trần Thương Khung lợi hại như vậy, lẽ nào bốn nhà khác không chèn ép hắn sao? Thực lực của hắn thế nào?

Viên Minh hỏi.

- Nếu bàn về thực lực, bất kỳ tông môn khác nào một đấu một với hắn đều không phải là đối thủ của hắn, có thể làm gì được hắn chứ.

Ngư Ông đáp.

Nghe xong, Viên Minh không khỏi cảm thấy kính nể đại trưởng lão chưa từng gặp kia.

- Ngươi biết, vì sao ta dung túng Hỏa Sàm Nhi như vậy không?

Ngư Ông im lặng một lát, sau đó lại nói.

- Chẳng lẽ tam động chủ là người quen cũ của ngươi?

Viên Minh rất nhanh đã nghĩ đến đáp án.

- Đám lão già trong Hỏa Luyện Đường gần như đều là thủ hạ cũ của ta trước kia, nhiều năm như vậy có người thọ nguyên đã đến gần, có người bất ngờ ngã xuống. Lăng Tống Hoa đã thành tam động chủ của Bích La Động. Năm đó, ta đã từng có một bằng hữu tán tu tốt Hắc Mộc, thủ đoạn luyện khí hàng đầu, thường xuyên đến Tam Tinh Sơn giao lưu tâm đắc luyện khí với Tống Hoa.

Ngư Ông khẽ gật đầu.

- Tam động chủ tên là Lăng Tống Hoa! Nàng thường xuyên giao lưu tâm đắc luyện khí với Hắc Mộc ở Tam Tinh Sơn! Chẳng lẽ Hắc Mộc đại sư và tam động chủ có mờ ám!

Viên Minh thiếu chút nữa đã không nhịn được, kinh sợ kêu lên thành tiếng.

Ngư Ông nhìn ánh mắt khiếp sợ của hắn, hỏi:

- Rất kinh ngạc sao?

- Vãn bối chỉ là chưa bao giờ thấy tam động chủ tới chỗ ngươi, cảm thấy có phần khó tin.

Viên Minh che giấu nói.

- Tống Hoa oán ta, cho rằng ta phải chịu trách nhiệm về chuyện Hắc Mộc mất tích.

Ngư Ông thở dài một tiếng, chậm rãi nói.

- Lẽ nào ngươi thích tam động chủ?

Viên Minh đột ngột sinh ra suy nghĩ kỳ lạ, không nhịn được nói. Trong nháy mắt, Viên Minh kích động muốn nói cho hắn biết Hắc Mộc đại sư không phải mất tích mà đã qua đời, nhưng lúc này hắn không dám nói ra miệng.

- Không lớn không nhỏ, ngươi có thể làm một tiểu thuyết gia viết chuyện đi. Ta hiếm khi muốn kể chuyện xưa với ngươi, ngươi lại lấy lão già ta ra đùa.

Ngư Ông nhìn về phía Viên Minh, cười nói.

- Ta sai rồi, ta sai rồi.

Viên Minh vội vàng nói.

- Phạt ba chén rượu!

Ngư Ông giả vờ tức giận.

Chờ đến trời tối hẳn, hai vò rượu đã uống sạch, thịt cá ăn hết, khách và chủ đều vui mừng, Viên Minh mới từ biệt rời đi.

Sau khi ra khỏi sơn cốc, Viên Minh vận dụng pháp lực, trong miệng quát khẽ một tiếng, tản hết hơi rượu trong toàn thân, lúc này mới thi triển Phong Tiệp Thuật nhanh chóng chạy về nơi ở trong Hỏa Luyện Đường.

Trở lại nơi ở, Viên Minh vẫn khó ép được tâm trạng kích động xuống.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, Ngư Ông, tam động chủ và Hắc Mộc tự nhiên có quan hệ sâu xa như vậy, không trách được lần đầu tiên bọn họ gặp lại, Ngư Ông khoan dung với hắn như vậy. Chỉ là vì sao Hắc Mộc động phủ không cho tam động chủ và Ngư Ông biết tin, cho nên hắn mất lâu như vậy, bọn họ vẫn không biết.

Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, Viên Minh vẫn đi tới trước cửa sổ và ngồi im, bắt đầu nhắm mắt tu luyện Cửu Nguyên Quyết.

Lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Viên Minh chậm rãi mở mắt ra, lại nhìn thấy con mèo bạc đang bước nhẹ về phía hắn.

- Tịch Ảnh, ngươi vừa tới à?

Viên Minh dừng tu luyện, hô lên.

Con mèo bạc tự đi vào phòng của hắn, ngồi ở trên bàn, hỏi:

- Nói thử xem, lần này ngươi ra ngoài có chuyện gì thú vị, cho ta giải buồn đi.

Viên Minh lập tức thêm mắm thêm muối kể lại chuyện mình từng gặp ở Xà Vương Cốc.

Trong đó tăng thêm thành phần nghiêm trọng, đương nhiên là hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế nào, bị người ám toán thế nào, dây dưa với Xà Vương thế nào, lại gian nan giành thắng lợi thế nào.

Mặc dù Tịch Ảnh không phải người chưa từng trải qua cục diện lớn, nhưng nghe Viên Minh ba hoa chích choè, tâm tình dao động lên xuống, nghe được chỗ căng thẳng, con ngươi với màu sắc khác nhau không khỏi co lại, móng vuốt nhỏ suýt nữa bóp nát bàn.

Sau khi kể một lúc, Viên Minh cũng âm thầm thán phục tài bịa chuyện của mình.

- Quả nhiên chơi vui đấy. Lần này, ta không đi đúng là đáng tiếc, lần sau ngươi phải gọi ta theo.

Sau khi Tịch Ảnh nghiêm túc nghe xong, tâm tình dao động cuối cùng dần dần lắng xuống, tiếc nuối nói.

Viên Minh nhìn dáng vẻ thất vọng của nàng không khỏi vui mừng, còn kể cả chuyện của Bích La Động nghe được từ chỗ Ngư Ông, không ngờ Tịch Ảnh hình như đã sớm biết.

Viên Minh thấy Tịch Ảnh mãi không đi lại nói:

- Ngươi không tận dụng thời gian tu luyện à? Ngươi qua rất lâu rồi.

Tịch Ảnh nói:

- Ngươi giục ta đi à? Đồ của ta đâu? Đưa ta đi.

Viên Minh vừa nghe vậy, nên tới vẫn phải tới, vốn cho rằng mình kể chuyện đặc sắc như vậy, có thể lừa qua được chuyện này, sau đó lén sửa lại rồi mới trả lại cho Tịch Ảnh, không ngờ Tịch Ảnh căn bản không bị lừa qua, vẫn không quên Lưu Kim Sa.

- Cái đó... Tịch Ảnh à, cái đó... cho ta mượn Lưu Kim Sa thêm một thời gian nữa được không? Nó thật sự dùng rất tốt, mấy ngày nữa ta còn phải đi Phường thị, xem có chuyện gì có thể làm không.

Viên Minh hơi lúng túng nói.

- Chuyện sau này chờ sau này hãy nói, Lưu Kim Sa đâu? Đưa ta.

Tịch Ảnh giơ một chân mèo ra, năm ngón xù lông nắm hờ.

- Ta không cẩn thận làm hỏng Lưu Kim Sa rồi.

Viên Minh bất đắc dĩ, đành phải ăn ngay nói thật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)