Ngư Ông không cần Viên Minh giúp, chỉ vài ba cái đã xử lý xong Ngân Lân Thải Ngư, bỏ vào nồi ninh.
Chờ cá được ninh chín, Viên Minh mang bát rượu tới, rót cho Ngư Ông và mình, hai người lại ăn thịt muối và điểm tâm do Viên Minh mang về trước.
Hai chén rượu lót bụng, Ngư Ông đầu tiên khen ngợi một lúc, sau đó nhìn thấy động tác Viên Minh uống rượu, lập tức bất mãn lên.
- Ta nói này Viên tiểu tử, ngươi đang uống trà à? Sao chỉ uống ít thế.
Ngư Ông không vui nói.
- Không phải ta muốn để lại cho ngươi thêm chút nữa sao.
Viên Minh cười nói.
- Ta ở đây nhiều năm như vậy, thật vất vả mới gặp được một người thuận mắt như ngươi, tới lại uống thoải mái đi. Đến chỗ ta, cái khác không nói, cá quản đủ.
Ngư Ông nói xong, tự mình uống một hớp rượu trước.
Viên Minh cũng uống ngụm lớn theo.
- Uống rượu đừng hạn chứ, càng đừng dùng pháp lực làm tản đi mùi rượu, chính là phải hơi say mới tốt.
Ngư Ông cường điệu nói.
- Tiền bối, có chuyện gì phiền lòng sao?
Viên Minh hỏi, mơ hồ cảm giác tâm trạng của Ngư Ông ngày hôm nay có điều gì đó không ổn.
- Một mình ta nhàn tản, có thể có chuyện phiền lòng gì chứ? Nào nào nào, ăn cá, ăn cá.
Ngư Ông lắc đầu, nói, lại dùng đũa gắp một miếng cá và ăn.
Viên Minh thấy đối phương không muốn nói, cũng không hỏi thêm nữa, hai người trò chuyện câu được câu không.
Bây giờ hắn ở trong Bích La Động, đây là nơi hiếm có khiến hắn thật sự thả lỏng.
- Ngươi tới Bích La Động thế nào?
Ngư Ông đột nhiên hỏi.
Viên Minh suy nghĩ một lát, cũng không che giấu, kể lại một lượt từ khi mình giãy dụa muốn sống tốt khi làm Phi Mao thú nô, đến gia nhập tông môn thế nào.
Ngư Ông nghiêm túc nghe xong, cái gì cũng không nói, chỉ cụng bát với Viên Minh, uống một ngụm lớn.
Mặt trời chiều bất giác đã ngả về phía tây, qua khe núi vừa vặn có thể nhìn thấy trời chiều dần bị bóng tối bao phủ. Hai người Viên Minh đều đã uống tới đỏ cả mặt, có ba phần say.
- Viên tiểu tử, nhân lúc ta có ba phần say, ta nói cho ngươi biết, ở đây thật ra vốn không phải tên là Bích La Động.
Ngư Ông nhìn bóng tối phía xa, bỗng nhiên nói.
- Vậy nó tên gì?
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Ở đây vốn không có tên, là ta nhìn thấy ba ngọn núi này nằm gần nhau, vị trí phân bố tương ứng với ba vì sao trên bầu trời, lại đặt tên cho nó là Tam Tinh Sơn.
Ngư Ông nói.
- Ngươi đặt tên à?
Viên Minh nghe vậy, càng tò mò hơn.
- Ta đặt.
Ngư Ông gật đầu nói.
Viên Minh nghe xong, tay cầm bát rượu bỗng nhiên dừng lại.
- Ngài... Sẽ không phải là...
Thật ra, cho tới nay trong lòng hắn đã có một suy đoán, cảm thấy lão già hiền từ này có phải là vị Định Hải Thần Châm của Bích La Động, đại trưởng lão chỉ nghe tên không thấy người kia?
Nhưng sau đó, càng tiếp xúc nhiều, Viên Minh trái lại cảm thấy không giống.
Nhưng bây giờ nghe hắn nói vậy, Viên Minh buộc lòng phải liên tưởng tới điều đó. Dù sao ngoại trừ vị đại trưởng lão kia, hắn không nghĩ ra ai khác có thể đặt tên nổi cho Bích La Động.
- Ta không phải.
Ngư Ông chỉ liếc nhìn Viên Minh, đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
Nghe được lời này, ngay cả bản thân Viên Minh cũng không phát hiện ra mình thở phào nhẹ nhõm.
Sâu trong lòng hắn không hy vọng Ngư Ông sẽ là đại trưởng lão.
- Tam Tinh Sơn kia đổi tên thành Bích La Động, trong đó hẳn phải có một chuyện cũ không muốn người khác biết tới.
Viên Minh nghi ngờ nói.
Ngư Ông vẫn chưa trả lời, mà kể cho Viên Minh nghe một chuyện cũ:
- Ngươi biết không, Trung Nguyên các ngươi có một chim gọi là chim tu hú, chúng không biết xây tổ, mỗi lần đều sẽ để trứng ở trong tổ chim khách, đồng thời vì trứng của mình, còn có thể đẩy trứng của chim khách rơi vỡ, do đó để cho đời sau của mình có thể được ấp trứng, xâm chiếm tổ của chim khách.
Viên Minh đương nhiên biết chuyện tu hú chiếm tổ chim khách, cho nên nghe được thì kinh hãi run sợ, thoáng cái đã hoàn toàn tỉnh rượu.
- Xin hỏi tiền bối, vậy chim khách bị chiếm tổ, số phận cuối cùng là thế nào?
Hắn cẩn thận hỏi.
- Chim khách à? Chim khách lại làm một cái tổ nhỏ ở dưới tán cây, mỗi ngày trồng các loại hoa, câu cá, cuộc sống thật ra cũng thoải mái.
Ngư Ông nghe vậy, mỉm cười thản nhiên nói.
- Hóa ra ngài là chủ cũ của Bích La Động!
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Người rảnh rỗi dễ nhớ lại quá khứ, chỉ là có phần nhớ nhung dáng vẻ thanh tú ban đầu của Tam Tinh Sơn thôi.
Ngư Ông thở dài, nói.
- Cũng tốt, không tranh không đấu không phiền lòng, tiền bối đúng là người tỉnh táo giữa nhân gian.
Viên Minh trấn an.
Ngư Ông từ chối cho ý kiến, uống một chén.
- Vãn bối sớm biết Ngư Ông tiền bối tuyệt đối không phải là người phàm, lại không nghĩ đến ngài từng có quá khứ như vậy.
Viên Minh không hiểu nói.
- Tam Tinh Sơn này, là do ta đánh một hồi, thực lực phát ra không đủ. Tuy trong lòng rất không muốn, rất không cam lòng, trước đó có đánh cược đành phải nhận thua, dù sao thua chính là thua. Thời điểm đó, Trần Thương Khung vẫn tính là có vài phần chứa được người khác, không có giết ta cũng không đuổi ta đi, muốn thu ta vào dưới quyền, ra sức cống hiến cho hắn.
Bị Viên Minh hỏi như vậy, Ngư Ông nói thẳng.