Tiên Giả

Chương 347: Tu hú chiếm tổ chim khách (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trở lại tông môn, đã là hai ngày sau.

Viên Minh không quay thẳng về nơi ở của mình, mà đi tới Hỏa Phường một chuyến trước.

- Viên sư đệ, gần đây ngươi ra ngoài hơi lâu, rất nhiều việc học trong Hỏa Luyện Đường đều thiếu, sợ rằng điểm cống hiến của ngươi cũng không đủ trừ đấy?

Sau khi Phương Cách sư huynh nhìn thấy Viên Minh, gương mặt nghiêm túc không khỏi đanh lại.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng biết Phương Cách sư huynh xưa nay công bằng chính trực, nói những lời này tuyệt đối không phải có ý gây khó dễ hắn, mà xuất phát từ chức trách, thậm chí còn có một phần lo lắng cho hắn.

Dù sao lâu không tham dự việc học thông thường của tông môn, chẳng những không có điểm cống hiến nhận, thậm chí còn bị trừ điểm cống hiến đã có.

Tông môn chắc chắn sẽ không nuôi người rảnh rỗi.

- Phương Cách sư huynh, gần đây ta bị chuyện Bạch Lộc Khâu Hội Minh làm cho ngứa ngáy, vẫn một mực lo tu luyện nên chậm trễ việc học bên này, làm sư huynh phải lo lắng thay ta rồi. Tuy nhiên sư huynh yên tâm, lúc trước ta đã nhiều lần làm nhiệm vụ khác, vẫn còn ít điểm cống hiến.

Trên mặt Viên Minh lộ ra ý cười, tiến lên nói.

- Bản thân ngươi nắm chắc đi, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Tuy nhiên chuyện luyện khí là dựa vào quen tay, quá lâu không luyện, khó tránh khỏi gượng tay.

Phương Cách khẽ gật đầu, không hề trách cứ nữa, nói.

- Ta hiểu. Vừa lúc hôm trước ta ra ngoài, đi tới Phường thị phát hiện ra một loại kim loại rất thú vị, không biết sư huynh có thể xem giúp ta không?

Viên Minh vừa cười vừa nói.

- Ngươi lấy ra xem thử.

Phương Cách vừa nghe tới điều này, rõ ràng rất hứng thú.

Viên Minh nghe vậy, lập tức lật cổ tay, lấy ra một khối kim khí lớn sắc đỏ sậm lớn bằng nắm tay đưa cho Phương Cách.

- Đây là... Hỏa Xích Đồng? Thứ này không dễ tìm đâu.

Người sau nhận lấy, cẩn thận quan sát một lát, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bất ngờ khó có được.

- Hóa ra là Hỏa Xích Đồng, Phương Cách sư huynh đúng là có kiến thức rộng rãi.

Viên Minh giả vờ bừng tỉnh, nói.

- Viên sư đệ, ngươi có bao nhiêu linh tài này, có thể bán một ít cho ta không?

Phương Cách yêu thích không buông tay, vội hỏi.

Gần đây hắn đang chế luyện một phôi sắt phẩm chất pháp khí, chỉ là thiếu loại nguyên liệu này, mãi không có cách nào hoàn thành.

- Thứ này ở chỗ ta không có tác dụng gì, nếu sư huynh thích, cứ việc cầm đi sử dụng.

Viên Minh nói.

Nghe được lời này, gương mặt của Phương Cách đang vui sướng bất chợt nghiêm lại, hắn lập tức hiểu rõ, Viên Minh đâu phải không biết thứ này, hắn hiển nhiên muốn tìm một cơ hội đưa thứ này cho mình mà thôi.

- Viên sư đệ, ta nhận ý tốt của ngươi. Nhưng đồ nhất định phải tính giá, bây giờ ngươi cứ nói một giá, ta không thể chiếm lợi của ngươi.

Phương Cách nghiêm túc nói.

- Được rồi, ta thật sự không dám giấu, đây là ta nhặt của hời trong Phường thị, mua được với giá hai viên linh thạch.

Viên Minh thở dài, nói.

Hắn vẫn nói dối, hắn tìm được vật này ở trong túi trữ vật của một gã xui xẻo nào đó.

- Ta cho ngươi ba viên linh thạch.

Phương Cách suy nghĩ một lát, nói.

- Chỉ hai thôi, đây là tấm lòng của sư đệ, nếu kinh doanh, ta lại không bán.

Viên Minh nhìn hắn, cười mà như không cười nói.

- Được rồi.

Phương Cách sư huynh nghe vậy, cũng không do dự nữa, gật đầu nói.

Sau khi thấy Phương Cách vui mừng nhận lấy, Viên Minh chào một tiếng, lại đi tới Khí Lư gặp A Mộc Hợp.

Viên Minh cũng chuẩn bị cho hắn một phần quà.

Khác với phong cách hành sự có nề nếp của Phương Cách sư huynh, A Mộc Hợp rất sảng khoái nhận lấy, thậm chí còn chẳng nói cảm ơn.

So với nhận quà tặng, hắn càng để ý chuyện Viên Minh chế luyện Thanh Ngư Kiếm lúc trước.

Sau khi biết Viên Minh tìm người ngoài luyện khí thành công, hắn ra sức yêu cầu Viên Minh lấy thanh kiếm ra xem.

Viên Minh không từ chối được, đành phải lấy ra Hàn Tinh Kiếm, đưa cho A Mộc Hợp giám định và thưởng thức.

Sau khi A Mộc Hợp xem xong, càng phản ứng mạnh hơn tam động chủ, không nhịn được liên tục kêu "tinh phẩm", nâng Hàn Tinh Kiếm ngang ngực thưởng thức một lúc, nhất quyết bảo Viên Minh biểu thị uy lực cho hắn xem.

Viên Minh thật vất vả mới thoát thân, rời khỏi Khí Lư đi thẳng tới tiểu viện của tam động chủ.

Nhưng, tam động chủ không ở đó.

Viên Minh không thể nhìn thấy người, quay đầu lại đi tới sơn giữa cốc đỉnh núi Hỏa Luyện Đường và đỉnh núi Luyện Dược Đường.

Ngư Ông đang xắn ống tay và ống quần, khom lưng vung cuốc xới đất cho ruộng thuốc, sau khi nhìn thấy Viên Minh đến, hắn vác cái cuốc lên vai, đứng thẳng dậy.

- Ngư Ông tiền bối, ta mang rượu tới cho ngươi, ngày hôm nay còn thịt ăn không?

Viên Minh sớm lấy ra hai vò rượu ngon chuẩn bị sẵn, hai tay xách lên cao, từ phía xa kêu lên.

- Thằng nhóc nhà ngươi đã lâu không tới thăm lão già ta rồi đấy.

Ngư Ông có chút oán giận nói.

- Những ngày qua, ta thật sự hơi bận rộn, bởi vậy, không phải vừa rảnh đã vội vàng tới gặp ngài sao?

Viên Minh vừa cười vừa nói.

Ngư Ông vác cuốc đi lên bờ ruộng, tiện tay nhổ rút một gốc linh dược ở trong ruộng.

- Lần trước bảo ngươi mua gia vị Trung Nguyên, ngươi mua được sao không?

Ngư Ông chờ Viên Minh đến gần, mở miệng hỏi.

- Chỉ tìm được ít hoa tiêu và quế, cái khác thật sự rất khó tìm được.

Viên Minh nói đúng sự thật.

- Ừ... Không tệ, không tệ. Có hai thứ này, đã có thể làm ra vài mùi vị khác nhau rồi.

Ngư Ông nghe vậy vui mừng, vừa cười vừa đi trước dẫn đường, dẫn theo Viên Minh quay về nhà tranh của mình.

Sau khi thu xếp cho Viên Minh ngồi xuống, Ngư Ông lại bắt đầu tay nghề truyền thống của mình, ra ngoài câu cá.

Chỉ một lát sau, lúc hắn trở lại, trong giỏ cá đã có thêm ba con màu mỡ Ngân Lân Thải Ngư béo đẹp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)