- Vâng. Chỉ là nếu Hắc Hỏa Môn truy tìm điều tra, sợ rằng khó giải quyết.
Huyễn Thời gật đầu.
- Có gì khó giải quyết chứ? Sau khi vào cốc nhiều chướng khí như vậy, mọi người đều đã rời đi, ai biết bọn họ đi đâu. Người lại không phải do chúng ta giết.
Bạch Dạ nói.
- Cũng đúng.
Huyễn Thời nói.
- Nhị đệ, rất xin lỗi, ngươi tốn hết tâm tư chuẩn bị Trúc Cơ Đan cho Thác Triết kia, vừa rồi xảy ra chuyện khẩn cấp, ta đã tặng Trúc Cơ Đan cho Cáp Cống, đổi lấy hắn ra tay trợ giúp trước đó.
Bạch Dạ nói.
- Triết nhi đã ngã xuống, Trúc Cơ Đan còn, hắn cũng không cần đến.
Huyễn Thời buồn bã nói.
- Nhiệm vụ lần này tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, Tử Viêm Kỳ cũng tổn hại, đây đều là lỗi của ta. Ta thật sự không nên tham tiền mà tiếp nhận nhiệm vụ này.
Bạch Dạ chậm rãi đứng lên, nhìn về phía thi thể thành viên của Bạch Dạ Tán Minh, trên mặt đầy hối hận.
- Đại ca không cần tự trách như vậy. Nhiệm vụ này cũng là do ta đồng ý, lại thu tiền đặt cọc, ai có thể ngờ được ở đây có hai con Xà Vương, trong đó còn có một con trong giai đoạn sắp hóa giao. Cũng may nhiệm vụ đã hoàn thành, Bạch Long Đảo cho thù lao phong phú, ngược lại còn có thể đền bù được một chút tổn thất, sau khi về cố gắng bồi thường cho người nhà của những người đã ngã xuống.
Huyễn Thời an ủi.
Bạch Dạ cười thảm lắc đầu, phần lớn người tham dự nhiệm vụ lần này đều là thành viên nòng cốt nhất của Bạch Dạ Tán Minh, mỗi người chết đều là tổn thất cực lớn, sao có thể dùng một ít tài vật là có thể bù đắp được.
- Ôi, cơ thể ngươi khôi phục thế nào, mau chóng rời khỏi thôi!
Hắn nhìn về phía Huyễn Thời.
Huyễn Thời chống tay vào vách đá, chậm rãi đứng lên.
Hai người nhặt túi trữ vật của thành viên trong Bạch Dạ Tán Minh rải rác khắp nơi lên, thu lại thi thể, một lúc sau đi ra ngoài.
Hột con Hồn Nha đứng trong chướng khí phía trước hai người Bạch Dạ, nhìn thấy hai người đi tới, mới xoay người bay ra ngoài.
...
Vào giờ phút này, một Huyễn Ảnh lướt từ trong hang động của Xà Vương qua, hiện ra bóng dáng Viên Minh.
Hắn thông qua Hồn Nha nghe được lời hai người Bạch Dạ nói chuyện, khẽ gật đầu.
Viên Minh trở lại trước động đá, sử dụng Tứ Phương Phong Linh Phù đóng kín động đá, tiếp tục vận công điều tức.
Sau gần nửa ngày, pháp lực của Viên Minh hoàn toàn hồi phục, vết thương do chấn động trong đấu pháp lúc trước gây ra cũng đều hồi phục.
Bàn tay hắn vỗ nhẹ, trước người "Ầm" một tiếng, xuất hiện thêm một đống đồ. Đó chính là Lưu Kim Sa, còn có pháp khí, nhẫn trữ vật, túi trữ vật của Cốt Đồ và đám người Tang Nhan.
Viên Minh lấy Lưu Kim Sa lên trước, chỉ thấy trên tấm vải tinh xảo bị thủng ba lỗ lớn bằng nắm đấm, mặc dù không phá hỏng phù văn nhưng suy lực sau này vẫn bị giảm đi.
Đây chính là Tịch Ảnh cho mình mượn sử dụng, bị mình biến thành như vậy, cũng không biết Tịch Ảnh có tức giận hay không, nhưng mình phải nghĩ cách chữa trị nó trở lại trạng thái ban đầu mới được.
Lão già một tay trong Quỷ Thị ở Hắc Nham Thành kia từng nhắc tới, Lưu Kim Sa này là dùng sợi Lưu Kim Tằm, Nhuyễn Kim Thạch, Tinh Thiết làm nguyên liệu chế luyện chính, hắn định sau khi trở lại tông môn sẽ thử thu thập ba loại nguyên liệu này, tìm người nhìn xem có thể chữa trị không.
Hắn thu hồi Lưu Kim Sa, cầm qua pháp khí kim châm đen của Cốt Đồ.
Ở giới tu tiên, pháp khí phi châm có thể tích nhỏ, khắc phù văn khó khăn, độ khó chế luyện cực cao, nhưng một khi luyện thành đều có uy lực không nhỏ.
Viên Minh vận dụng thần thức tìm kiếm một lượt, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Kim châm đen này chính là một món pháp khí trung phẩm có uy lực không tầm thường, bên trong khắc một phù văn là sắc bén, một cái khác hắn chưa từng thấy qua, trên cảm giác phán đoán, chắc là một loại phù văn ẩn nấp.
Kim châm đen có thể tích nhỏ, lại có phù văn ẩn nấp, ngược lại có thể dùng tới ám toán người khác, lúc trước Cốt Đồ chính là làm như thế, đáng tiếc gặp phải tiểu bối có thần hồn vượt xa Luyện Khí kỳ cùng cấp như hắn, bị hắn trực tiếp nhìn thấu.
Viên Minh cẩn thận cất kim châm này vào, cầm pháp khí thứ hai nhận được từ chỗ của Cốt Đồ, đó là thanh Cửu Hoàn Kim Đao.
Đao này cũng là pháp khí trung phẩm, khắc hai phù văn đều là loại sắc bén, uy lực không tầm thường, chỉ nói riêng về lực phá hoại không kém Hàn Tinh Kiếm, đáng tiếc năng lực không có gì đặc biệt.
Viên Minh cuối cùng cầm nhẫn trữ vật của Cốt Đồ qua, thần thức tiến vào trong đó, vẻ mặt cứng đờ.
Không ngờ bên trong nhẫn trữ vật Cốt Đồ gần như trống rỗng, ngoại trừ hai ba mươi khối linh thạch hạ phẩm, mấy linh tài bình thường, hai pháp khí rác rưởi và một miếng ngọc giản ra, không có vật gì khác, nhẫn trữ vật không gian một phần trăm cũng không có chỗ dùng.
Viên Minh rất thất vọng. Hắn vốn còn trông cậy sẽ vào dựa vào nhẫn trữ vật của vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ ở Hắc Hỏa Môn này để kiếm một khoản phát tài, không ngờ của cải của người này ít như vậy, ngược lại là một quỷ nghèo.
Viên Minh có chỗ không biết, tất cả tài nguyên của Cốt Đồ đều tốt vào việc chế luyện pháp khí kim châm đen kia, nhẫn trữ vật mới có thể rỗng như vậy.
Tình hình của kim châm đen kia không khác với Hàn Tinh Kiếm, bề ngoài nhìn bình thường, nguyên liệu sử dụng lại cực kỳ tốt, chính là một miếng Cửu Thiên Vẫn Thiết nhỏ.
Cửu Thiên Vẫn Thiết có ở Cửu Thiên Vực Ngoại, chịu gió mạnh của Cửu Thiên, lực thái dương, tinh hoa mặt trăng, thậm chí lực lượng ánh sao nhiều lần đánh bóng mới thành, phẩm chất kiên cố không phá vỡ nổi, là khoáng thạch trân quý đủ để chế luyện pháp bảo.
Hơn nữa, bởi vì quá trình hình thành Cửu Thiên Vẫn Thiết phức tạp, được quá nhiều lực lượng rèn luyện qua, gần như có thể phù hợp với tất cả phù văn, có giá trị luyện bảo cực lớn.
Cốt Đồ ngẫu nhiên được vật này, đáng tiếc phân lượng quá ít, sau khi cân nhắc, chỉ có thể chế luyện thành một cây phi châm.
Tuy kim châm đen này nhỏ nhưng có tiềm lực lớn, Cốt Đồ định sử dụng kim châm đen làm pháp khí bản mạng, sau này tiến cấp lên pháp khí thượng phẩm, thậm chí sau khi Kết Đan có hi vọng tiến cấp thành pháp bảo, vì vậy bỏ hết vốn tích góp, nhờ một vị đại sư luyện khí trong Hắc Hỏa Môn giúp hắn chế luyện phi châm này, đáng tiếc bây giờ tự nhiên lợi cho Viên Minh.
Viên Minh đương nhiên không biết những nguyên nhân này, nhìn về phía những vật khác bên trong nhẫn trữ vật c Cốt Đồ.
Những linh tài đều là vật tầm thường, căn bản không đáng bao nhiêu tiền, hắn nhìn lướt qua lại rời mắt đi, thần thức quét về phía hai pháp khí.
Một món trong đó là đoản đao màu xám, pháp khí hạ phẩm, nguyên liệu cũng bình thường, vừa nhìn đã biết là tồn tại bị lãng quên.
Về phần một pháp khí khác lại là một cái đinh sắt màu đen, khí tức yếu ớt, thoạt nhìn cũng là pháp khí hạ phẩm.
Trên đinh sắt màu đen dính một ít vật ở dạng keo màu xanh đen giống như mới rút từ chỗ nào đó ra, dính dính sền sệt, nhìn hơi buồn nôn.