Viên Minh hoạt động một lúc ở trong hành lang, làm quen với năng lực của đai lưng màu trắng.
Hắn thi triển ra Phong Tiệp Thuật, hiệu quả khinh thân của Phong Tiệp Thuật kết hợp với đai lưng, cộng thêm Vô Ảnh Bộ gia tăng, thân pháp của hắn tăng lên tới một trình độ khá kinh người, mắt thường đã gần như không có cách nào nắm bắt được, lóe lên lại tới khoảng cách sáu bảy trượng, giống như quỷ mị.
Nếu thi triển toàn lực Vô Ảnh Bộ, phía sau còn có thể mơ hồ mang theo Huyễn Ảnh, giống như một vài loại pháp thuật huyễn thân.
Trong lòng Viên Minh mừng thầm, có tốc độ như vậy, phối hợp với vượn trắng biến thân, sau này bất luận là bảo toàn tính mạng, hay giao phong với người cũng có thể phát huy ra ưu thế không nhỏ.
Hắn tiếc hận nhìn về phía hai viên bảo thạch khác trên đai lưng. Nếu trong hai viên bảo thạch này cũng khắc phù văn khinh thân, vậy hiệu quả đai lưng tăng nhanh tốc độ không biết phải mạnh thế nào.
Bây giờ, tuy chỉ còn một viên bảo thạch còn nguyên vẹn, nhưng cũng đủ cho hắn sử dụng rồi.
Điều duy nhất tương đối phiền phức bây giờ, đai lưng này là vật của Tang Nhan, đeo ở ngoài thân, có nguy cơ bị người của Hắc Hỏa Môn phát giác.
Tuy nhiên cái này cũng không làm khó được hắn, che giấu ở bên ngoài một chút, chắc hẳn không có vấn đề.
Viên Minh đeo đai lưng ở bên trong quần áo, sử dụng ngoại bào che khuất, sau đó lại thu túi trữ vật của năm tán tu chết vì Xà Vương, lúc này mới xoay người đi về phía Bạch Dạ.
Lúc này, Huyễn Thời đã tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh phức tạp, rõ ràng đã biết tất cả từ chỗ của Bạch Dạ.
Thấy Viên Minh vẫn chưa động tới thi thể mười thành viên trong Tán Minh của mình, trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đánh giá về Viên Minh cũng có thay đổi không nhỏ.
- Cáp Cống đạo hữu tài cao giấu kỹ, bội phục!
Bạch Dạ chắp tay nói.
- Quá khen, vừa rồi ta cũng hơi mạo hiểm.
Viên Minh chớp chớp mắt, nói.
- Ta càng bội phục sự trượng nghĩa của ngươi hơn.
Bạch Dạ lại chắp tay nói.
- Bây giờ bên ngoài không còn uy hiếp, vết thương trên người các ngươi chắc hẳn có thể tự mình xử lý. Tại hạ xin cáo từ.
Viên Minh nói một tiếng, xoay người rời đi.
- Cáp Cống đạo hữu, vẫn xin vui lòng chờ một lát.
Bạch Dạ đột nhiên mở miệng.
- Bạch Dạ minh chủ còn có chuyện gì sao?
Viên Minh xoay người nhìn lại.
- Cáp Cống đạo hữu, hai con Kim Hoa Xà Vương đều bị ngươi giết chết, không biết xà châu của bọn chúng còn không?
Bạch Dạ do dự một lát, hỏi.
- Còn có một viên, Bạch Dạ minh chủ hỏi cái này làm gì?
Viên Minh hơi do dự, gật đầu hỏi.
- Thật không dám giấu, Bạch Dạ Tán Minh chúng ta lần này tổ chức săn giết Kim Hoa Xà Vương, là được Bạch Long Đảo của Đông Vực nhờ, cần lấy được một viên Kim Hoa Xà Châu. Ta bằng lòng trả hai nghìn linh thạch để mua xà châu trong tay đạo hữu, không biết đạo hữu có thể bỏ được thứ yêu thích không?
Bạch Dạ vội vàng nói.
- Một viên xà châu này hình như không đáng nhiều linh thạch như vậy. Mặt khác, theo ta được biết, thiếu chủ Bạch Long Đảo cũng đã chết.
Viên Minh chậm rãi nói. Cho dù hắn chưa từng bán Kim Hoa Xà Châu, nhưng đã từng thấy linh tài hung thú cấp hai cùng loại trong Phường thị ở Hắc Nham Thành, giá trị nhiều nhất một nghìn linh thạch, Bạch Dạ tự nhiên bằng lòng ra giá gấp hai.
- Tuy thiếu chủ Bạch Long Đảo chết, nhưng chuyện này liên quan tới uy tín của Tán Minh ta, chỉ xem ngươi có thể bỏ được thứ yêu thích không thôi.
Bạch Dạ cười gượng, hắn không nói ra miệng là nếu không nhận được viên xà châu này, tổn thất lần này thật sự không có cách nào bù đắp.
Viên Minh gật đầu, lấy ra xà châu của Xà Vương một sừng, ném tới.
Bạch Dạ vội vàng đón được, lấy ra hai nghìn linh thạch đưa tới.
- Một nghìn ba trăm, đủ rồi.
Viên Minh chỉ lấy đi một nghìn ba trăm linh thạch.
Đối với vị Tán Minh minh chủ này, hắn có vài phần thiện cảm, có thể kết giao. Lần này, có thể nói đối phương bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, theo tính tình của mình cũng không muốn bỏ đá xuống giếng. Mình ở Bích La Động không phải kế lâu dài, có thể sau này Bạch Dạ minh chủ vẫn còn hữu dụng.
- Nói hai nghìn là hai nghìn, sao có thể giảm...
Bạch Dạ còn muốn khách sáo.
- Không cần, hai vị bảo trọng.
Viên Minh vừa chắp tay chào, thân hình thoáng cái đã biến mất, giống như cơn gió vậy.
Bạch Dạ cảm thấy kinh hãi. Trong cuộc chiến đấu lúc trước, Cáp Cống này chưa từng thể hiện ra tốc độ này, chẳng lẽ trong đại chiến lúc trước, hắn còn giữ lại?
Nếu đúng là vậy, tu sĩ Luyện Khí kỳ này có tiềm lực quá lớn rồi!
- Đại ca, ngươi có nhìn ra được lai lịch của người này...
Huyễn Thời bên cạnh không nhịn được hỏi.
Bạch Dạ nháy mắt với Huyễn Thời, ra hiệu cho hắn câm miệng.
Huyễn Thời tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.
Sau một hồi lâu, cảm giác Viên Minh chắc hẳn đã đi xa, hai người mới lên tiếng lần nữa.
- Cáp Cống này hai lần cứu mạng của ngươi và ta. Sau khi quay về Hắc Nham Thành, chúng ta không nên điều tra lai lịch của hắn, lại càng không thể nhắc với bất kỳ kẻ nào về hắn, cứ nói với Bạch Long Đảo Chủ là chúng ta dùng hết toàn bộ lực lượng chiến đấu trong Tán Minh mới có được xà châu này!
Bạch Dạ nói như thế.