Tiên Giả

Chương 342: Không chừa một tên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cốt Đồ miệng hùm gan sứa uy hiếp.

Vẻ mặt Viên Minh không cảm xúc bấm quyết điểm ra, mười mấy sợi Tử Hắc Yêu Đằng đều đâm vào cơ thể của Cốt Đồ, hắn còn chưa kịp nói hết, đã bị hút thành người khô.

Nếu hắn lựa chọn ra tay, đã không còn đường sống quay về.

Cốt Đồ vừa chết, hai Thanh Cương Thi, pháp khí kim châm đen, Cửu Hoàn Khảm Đao đều không di chuyển nữa, trực tiếp rơi xuống đất.

Viên Minh đồng thời phát động nhiều món pháp khí, lại một lần phóng ra ba lần Hồn Nha Đụng Hồn, hồn lực tổn hao nhiều, đồng thời pháp lực đã gần như tiêu hao hết, hoàn toàn tùy thuộc vào một hơi thở cố chống đỡ, mắt thấy kẻ địch mạnh ngã xuống, hắn cuối cùng không nhịn được, đặt mông ngồi dưới đất, giải trừ Phi Mao Thuật, sau đó mở miệng thở dốc.

Vừa rồi, có thể nói là sống chết chỉ cách nhau một đường, nếu mình không có cách nào không ngừng nỗ lực giết chết đối phương, chờ đối phương hồi thần, mình tất nhiên không phải là đối thủ, lúc này thần thông kỳ lạ khó lường của hồn tu đã thật sự được thể hiện ra, tranh thủ cơ hội tốt cho Nhiên Bạo Thuật.

Bên ngoài, đám người Tang Nhan đang lấy ra đan dược giải độc ăn vào, cố gắng hóa giải kịch độc trong cơ thể, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cốt Đồ khi sắp chết, trên mặt bọn họ đều hiện ra vẻ khiếp sợ.

Vừa rồi, mặc dù chỉ vội vàng liếc mắt qua, bốn người đều nhìn ra được Viên Minh chỉ là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, sao có thể giết chết Cốt Đồ. Chẳng lẽ hai người Bạch Dạ và Huyễn Thời còn chưa bị thương?

Tang Nhan không nói nhiều, trực tiếp xoay người lao ra ngoài hang rắn.

Ba người kia thấy vậy, vội vàng đuổi theo.

- Nhổ cỏ nhổ tận gốc, không chừa một tên!

Viên Minh không quay đầu lại, chỉ là trầm giọng phân phó với con cóc đen.

Mười mấy sợi Tử Hắc Yêu Đằng lập tức rút về trong lòng đất, con cóc đen hóa thành một bóng vàng lẻn ra ngoài.

Từ bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng kêu hoảng sợ và thảm thiết, chẳng bao lâu đã yên tĩnh trở lại.

Thủy Vân Phiên nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành lá cờ nhỏ màu xanh lam lá, bay trở về trong tay Viên Minh, lộ ra tình hình đối diện.

Thi thể của ba người thiếu nữ áo đen nằm ở cách Thủy Vân Phiên không xa, đã biến thành xác khô. Tang Nhan chạy trốn tới ngoài mười mấy trượng, đáng tiếc không tránh thoát khỏi kết cục bị hút khô.

Những sợi Tử Hắc Yêu Đằng kia chậm rãi chui vào trong mặt đất, hưng phấn nhẹ nhàng lắc lư.

Sâu bên trong lòng đất, con cóc đen thỏa mãn ợ một cái, khí tức hình như lại mạnh hơn.

Cách đó không xa, Bạch Dạ ngây người nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, hồi lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

Trước đây, hắn đúng là có gửi gắm hy vọng ở trên thân Viên Minh, chẳng qua là bất đắc dĩ nghĩ còn nước còn tát, vốn chỉ hy vọng trên thân Viên Minh còn có thủ đoạn tương tự với Địa Du Phù, có thể làm hắn và Huyễn Thời tạm thời tránh được một kiếp, nhưng tuyệt đối không ngờ được Viên Minh lại giết sạch một cường giả Trúc Cơ kỳ và bốn tu sĩ cùng giai.

Viên Minh không để ý đến chuyện khác, lấy ra mấy viên đan dược khôi phục ăn vào, đồng thời hai tay đều nắm một viên linh thạch, bắt đầu vận công điều tức, pháp lực khô cạn cuối cùng cũng khôi phục lại một chút.

Lúc này, hắn mới đứng dậy thu hồi kim châm đen, Cửu Hoàn Khảm Đao của Cốt Đồ, sau đó đi tới bên cạnh thi thể của Cốt Đồ.

Viên Minh nhặt Hám Sơn Chùy bên cạnh lên trước, sau đó cẩn thận kiểm tra thi thể của Cốt Đồ, tìm được một túi nhỏ màu đen, một cái nhẫn màu xanh, cùng với pháp khí hạt châu màu vàng kia.

Hắn mở túi nhỏ màu đen ra, từ trong đó lộ ra một âm khí nồng đậm.

Ánh mắt Viên Minh chớp động, trải qua hành trình ở Phường thị ở Hắc Nham Thành, hắn đương nhiên nhận ra vật ấy chính là túi dưỡng thi.

Túi dưỡng thi là một pháp khí cơ bản của đệ tử Hắc Hỏa Môn, cùng loại với túi linh thú của Bích La Động, chẳng qua dùng để gửi luyện thi hoặc quỷ vật, cung cấp một hoàn cảnh thích hợp cho chúng, sẽ không bởi vì âm khí không đủ mà thực lực thoái hóa.

Viên Minh thử một lúc, thuận lợi gửi hai Thanh Cương Thi vào trong túi dưỡng thi, dự định sau này sẽ nghĩ cách xử lý.

Về phần cái nhẫn màu xanh, đó là một pháp khí trữ vật, lúc này hắn không rảnh điều tra tỉ mỉ, trực tiếp thu vào, lại cầm hạt châu màu vàng lên.

Mặt ngoài pháp khí hạt châu xuất hiện hai vết rạn nứt, rõ ràng dưới một xấp dầy phù lục của mình lúc trước và Nhiên Bạo Thuật điên cuồng đánh nổ, nó đã bị hao tổn không nhẹ, linh lực tản ra hơn nửa.

Viên Minh thất vọng, lực phòng ngự của pháp khí hạt châu này không tầm thường, cũng không kém Lưu Kim Sa, đáng tiếc đã nổ tung, không biết còn có thể chữa trị được không?

Hắn cất mấy món đồ vào, thi triển Nhiên Bạo Thuật, một quả cầu lửa đốt thi thể của Cốt Đồ thành tro tàn.

Bạch Dạ nhìn thấy động tác Viên Minh xử lý thi thể thành thạo, trong lòng không biết tại sao cảm thấy ớn lạnh, chỉ lặng lẽ hồi phục pháp lực.

Viên Minh xoay người đi đến chỗ ba thi thể thiếu nữ áo đen, con cóc đen cũng mang thi thể của Tang Nhan qua, đặt bốn thi thể song song một hàng.

Viên Minh tịch thu pháp khí, pháp khí trữ vật, còn có túi dưỡng thi của bốn người, lại phát ra một ngọn lửa, bao phủ lấy thi thể của mấy người.

Thi thể của bốn người nhanh chóng hóa thành tro tàn, hắn đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên dừng bước.

Trong thi thể của Tang Nhan biến thành tro tàn không ngờ còn bảo tồn được một vật phẩm.

Viên Minh hơi kinh ngạc, nhặt vật kia lên, đó là một đai lưng bạch ngọc, xung quanh hắn ba viên bảo thạch màu xanh.

Lúc trước, hắn đã nhìn thấy cái đai lưng này, phía trên không có sóng pháp lực, tưởng là vật tầm thường nên không để ý đến, không ngờ đai lưng này tự nhiên có thể chống lại được linh hỏa của Nhiên Bạo Thuật.

Viên Minh vận dụng thần thức điều tra tỉ mỉ, rất nhanh đã phát hiện ra, ba bảo thạch màu xanh trên đai lưng có một viên kèm theo sóng linh lực cực yếu, nếu không phải thần thức của hắn đủ mạnh, rất khó có thể phát hiện ra.

Về phần hai viên bảo thạch khác lại không hề có khí tức gì, bên trong mỗi viên có một vết nứt, giống như bị tổn hại.

Hắn chỉ thoáng trầm ngâm một lát, lại buộc đai lưng buộc lên người, rót pháp lực vào viên bảo thạch ẩn chứa linh lực kia.

Bảo thạch màu xanh phát ra một điểm ánh sáng nhạt, một tấm phù văn chậm rãi hiện lên, cơ thể Viên Minh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng mềm mại, giống như một cái lông chim, một trận gió lại có thể thổi hắn đi.

Hiệu quả này tương tự với Phong Tiệp Thuật nhưng mạnh hơn nhiều.

Viên Minh bước tới một bước, thân hình lập tức trở nên mơ hồ, thoáng cái đã đi tới hơn ba trượng, lùi lại một bước đã trở về chỗ cũ.

Mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ, chẳng trách tốc độ lúc trước Tang Nhan chạy đi nhanh như vậy, Hồn Nha căn bản không đuổi kịp. Vừa rồi, sau khi trúng độc, nàng vẫn có thể chạy xa như thế, hóa ra là vì có đai lưng này!

Đúng là pháp khí chiến đấu thượng giai khi đi ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)