Tiên Giả

Chương 338: Chặn đường (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hấp thu khí tức này, yêu lực của con cóc đen không được nâng cao, khí tức phát ra lại sống động hơn rất nhiều.

Viên Minh không hiểu rõ lai lịch của cột đá trước mắt, tuy nhiên nếu khí tức trong đó không có hại cho con cóc đen, hắn cũng lười quản, nhìn xung quanh.

Trên mặt đất gần ổ của Xà Vương có mọc mười mấy gốc linh thảo màu đen, phiến lá hiện ra hình rắn, tản ra song lực âm hàn mãnh liệt.

- Đây chẳng lẽ là Âm Xà Thảo?

Viên Minh đã từng xem qua ghi chép về cỏ đen trong sách cổ, có người nói là một loại linh tài cộng sinh thường mọc ở gần hung thú loài rắn ở.

Viên Minh vội vàng tiến tới, cẩn thận ngắt lấy những linh thảo này và thu vào.

Âm Xà Thảo này là nguyên liệu cực tốt dùng để chế luyện đan dược thuộc tính âm, có thể bán được không ít linh thạch, cũng có thể trộn lẫn vào trong hương đen thử hiệu quả.

Thời gian tiếp theo, Viên Minh lại tìm kiếm một lúc ở gần đó, không phát hiện ra vật gì trân quý, mang theo con cóc đen vẫn còn lưu luyến không muốn rời, đi tới bên cạnh Bạch Dạ và Huyễn Thời.

Hai người vẫn đang hôn mê, khí tức vô cùng yếu ớt.

Viên Minh kiểm tra qua và nhíu mày.

Mặc dù hai người Bạch Dạ bị thương nặng, thật ra không tới mức trí mạng, nhưng hai người trúng độc quá sâu, đã ăn mòn đến sâu bên trong tạng phủ, dĩ nhiên không có cách xoay chuyển tình thế.

Viên Minh bừng tỉnh, chẳng trách lúc trước con Xà Vương một sừng kia không cho hai người Bạch Dạ một đòn trí mạng, lại nhào tới chém giết hắn.

Hắn tiếc nuối thở dài, đang muốn đưa hai người rời khỏi hang rắn, kiếm nơi an táng, hắn đột nhiên dừng lại.

Viên Minh nghĩ đến thần thông hút độc của con cóc đen, thần thông này có thể hấp thu độc rắn trong không khí, không biết có thể trực tiếp hút ra kịch độc trong cơ thể hai người này không?

Hắn đưa con cóc đen tới, hai sợi dây leo tím đen bắn ra, nhẹ nhàng đâm vào cơ thể của hai người, phát động nội đan hấp thụ độc rắn.

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện!

Màu xanh lá bên ngoài thân thể của Bạch Dạ, Huyễn Thời nhanh chóng biến mất, dọc theo sợi dây leo chuyển vào trong cơ thể của con cóc đen.

- Hữu hiệu, không ngờ năng lực hút độc của con cóc đen tinh diệu như vậy!

Viên Minh mừng thầm, tiếp tục ép con cóc đen hút độc.

Một khắc sau, kịch độc trong cơ thể hai người đều biến mất, làn da trở lại màu sắc bình thường.

Viên Minh lấy ra hai đan dược chữa thương, nhét vào trong miệng hai người, cũng vận dụng pháp lực trợ giúp bọn họ luyện hóa.

Dược lực tan ra, hai người hít thở ổn định trở lại.

Bạch Dạ có tu vi thâm hậu, ngoại thương nặng nề, nội thương hơi nhẹ, rất nhanh đã thức tỉnh.

- Cáp Cống đạo hữu, là ngươi à...

Bạch Dạ kinh ngạc nhìn Viên Minh, sau đó nhớ tới con Xà Vương một sừng, sợ hãi nhìn xung quanh.

- Con Xà Vương kia đã chết, bây giờ an toàn rồi. Bạch Dạ minh chủ yên tâm đi.

Viên Minh chỉnh lại xương cánh tay cho Bạch Dạ, nói.

Bạch Dạ nhìn thi thể của Xà Vương một sừng, cùng với thi thể của một con Kim Hoa Xà Vương khác, lại nhìn thấy dấu vết chiến đấu trên mặt đất, đại khái đoán được tình hình sau khi hôn mê.

- Hóa ra là Cáp Cống đạo hữu đã cứu ta và Huyễn Thời? Vô cùng cảm kích!

Bạch Dạ thành khẩn cảm ơn.

- Tiện tay thôi, Bạch Dạ minh chủ nếu ngươi đã tỉnh, vậy không cần ta quan tâm tới tình trạng vết thương của Huyễn Thời tiền bối nữa. Tại hạ còn có chuyện phải làm, lúc này từ biệt.

Viên Minh nói một câu, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Dạ còn muốn cảm tạ, nhưng nhìn thấy thái độ của Viên Minh đành phải nuốt những lời này vào bụng.

Viên Minh vừa đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Sau khi hắn bước vào hang rắn, vì an toàn, đã phái con Hồn Nha bên trong động đến lối vào hang rắn để theo dõi. Lúc này, đám người Hắc Hỏa Môn đã đi tới bên ngoài hang rắn.

Viên Minh thoáng suy nghĩ đã đoán đảo mục đích đám người Hắc Hỏa Môn tới đây, nhưng không căng thẳng.

Linh lực của tấm Địa Du Phù còn chưa tiêu hao hết, hắn còn có thể lại dùng tiếp. Hắn có thể lập tức chui xuống đất rời đi.

- Cáp Cống đạo hữu phát hiện ra điều gì sao?

Bạch Dạ đã là chim sợ cành cong, phát hiện ra sự khác thường của Viên Minh, vội vàng hỏi.

- Có người tới, tổng cộng năm người, Bạch Dung kia cũng ở trong đó. Bốn người khác đều là tán tu được triệu tập đến vì nhiệm vụ lần này, một người trong đó che giấu tu vi, chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Viên Minh quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Dạ, nhắc nhở.

- Chúng ta cuối cùng đã bị chặn ở chỗ này!

Bạch Dạ nghe được vậy thì biến sắc. Mỗi câu nói của Viên Minh giống như từng cú búa tạ đập vào trong lòng hắn.

Nếu hắn và Huyễn Thời không bị thương, đương nhiên không sợ, nhưng bây giờ Huyễn Thời vẫn còn đang hôn mê, hắn lại bị thương nặng, khó có thể nhúc nhích, một tu sĩ Luyện Khí kỳ tùy tiện tới cũng đánh không lại.

- Tại hạ sợ rằng bất lực. Vẫn mong Bạch Dạ minh chủ tự giải quyết cho tốt.

Viên Minh nhắc nhở xong, lật tay lấy ra Địa Du Phù chuẩn bị chui xuống đất rời đi.

- Cáp Cống đạo hữu khoan hãy đi! Lúc này, ta và Huyễn Thời bị thương nặng, nếu người tới có ác ý, chúng ta không hề có sức chống đỡ. Vẫn mong Cáp Cống đạo hữu đại nghĩa cứu giúp, trên người tại hạ có hơn một ngàn linh thạch, bên trong túi trữ vật của Huyễn Thời chắc hẳn là cũng có năm sáu trăm linh thạch, có thể cho đạo hữu hết, xem như thù lao cứu mạng.

Bạch Dạ lấy lại tinh thần, tốc độ nói rất nhanh.

Viên Minh nghe vậy hơi động tâm, nhưng cẩn thận suy nghĩ hậu quả, vẫn lắc đầu.

Hắc Hỏa Môn có thế lực khổng lồ, còn cao hơn Bích La Động, giết đám người Tang Nhan khác với giết chết mấy tán tu trước đó, có khả năng rước lấy Hắc Hỏa Môn truy tìm điều tra. Hắn không có ý định đắc tội Hắc Hỏa Môn, nhắc nhở Bạch Dạ đã là hết lòng giúp đỡ rồi.

Về phần Bạch Dạ có thể vì sự từ chối của hắn mà sinh hận hay không, Viên Minh không quan tâm. Lúc này, gương mặt và thân phận của hắn đều là giả, đương nhiên cũng không lo bị bán đứng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)