Gần như cùng lúc đó, từ bên kia truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó không còn tiếng động.
Viên Minh lấy xuống pháp khí trữ vật của nam tử vạm vỡ và người thanh niên thâm trầm, đi về phía nữ tử áo đỏ, rất nhanh đã tới bên cạnh nữ tử này.
Hai chân của nữ tử áo đỏ đều bị sợi dây leo tím đen quấn chặt, bụng bị một vết thương lớn, hình như bị vũ khí sắc bén chém, trâm gỗ màu đen cũng đâm vào trái tim nàng, đã chết đến không thể chết lại.
Viên Minh nhặt quạt lông màu xanh lam và túi trữ vật ở bên cạnh nữ tử áo đỏ, xoay người quay về sơn động.
Nhìn Hàn Tinh Kiếm trong tay, trên mặt hắn thoáng mỉm cười.
Thực lực của đám người nam tử vạm vỡ đều không yếu, sở dĩ hôm nay bọn họ sẽ binh bại như núi đổ, chủ yếu là vì Hàn Tinh Kiếm là pháp khí có thể đông cứng người khác, khiến hắn tạm thời rời khỏi sự khống chế của đối thủ.
Pháp khí hàn băng bình thường không làm được điểm ấy, ảnh hưởng tối đa là pháp lực trong pháp khí, không có cách nào ảnh hưởng tới một tia thần hồn ký túc ở trong pháp khí, nhưng Hàn Tinh Kiếm của Viên Minh là do Âm Ngọc rèn thành, Âm Ngọc có thể công kích thần hồn của người khác, sau khi đông cứng pháp khí của hai người, cũng ngăn cách thần thức của hai người.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ mất đi pháp khí tiện tay, nhất thời hoảng sợ, đương nhiên mặc cho người ta làm thịt.
Viên Minh vận dụng thần thức tra xét ba món pháp khí.
Quạt lông màu xanh lam, hạt châu màu xanh, còn có búa lớn màu vàng của nam tử vạm vỡ đều là pháp khí hạ phẩm, phù văn được khắc trong quạt lông màu xanh lam, hắn đã thấy qua ở trên bản chép tay của Hắc Mộc, tên là "Băng Trùy", có thể phát ra công kích Băng Trùy.
Mặc dù pháp khí hạt châu của người thanh niên thâm trầm là màu xanh, lại được chế luyện từ kim loại, một viên nhỏ lại nặng chừng trăm cân.
Về phần phù văn trong hạt châu màu xanh, Viên Minh không nhận ra, xét từ hiệu quả của hạt châu màu xanh, hắn là một loại phù văn va chạm.
Phù văn trong búa lớn màu vàng của nam tử vạm vỡ, trên bản chép tay của Hắc Mộc cũng có, tên là "Chấn Động", có thể biến lực lượng thành chấn động, màn vải màu vàng vừa dâng lên từng gợn sóng, chính là hiệu quả công kích của cái búa lớn màu vàng này gây ra.
- Ta đã có một cái búa rèn, không ngờ hôm nay lại có được đến một cái búa lớn hơn nữa, xem ra ta có duyên với loại pháp khí búa này. Ơ, búa này có tên...
Viên Minh nhẹ nhàng vung vẩy búa lớn màu vàng, ánh mắt rơi vào cuối cán búa.
Chỗ đó khắc rõ ba chữ: Hám Sơn Chùy.
- Hám Sơn Chùy, tên này thật ra cũng chính xác.
Viên Minh thoáng mỉm cười.
Ba món pháp khí này, thứ duy nhất lọt vào mắt hắn chỉ có Hám Sơn Chùy, búa này được chế luyện từ kim loại nào đó, phân lượng rất nặng, còn hạt châu màu xanh giống với búa rèn của Hắc Mộc đại sư, đều phối hợp phù văn Chấn Động, lực công kích đặc biệt mạnh mẽ, rất thích hợp sử dụng khi giao chiến gần người.
Nếu hắn thi triển ra vượn trắng biến thân, lại phối hợp với thanh Hám Sơn Chùy này, kết hợp với nhau tuyệt đối sẽ càng tăng thêm sức mạnh.
Viên Minh thu hồi ba món pháp khí, tra xét túi trữ vật của ba người.
Bên trong túi trữ vật của nữ tử áo đỏ có số ít linh thạch, một ít nguyên liệu bình thường, cùng với một món pháp khí hạ phẩm có chất lượng rất tệ, còn không bằng trâm gỗ màu đen.
Ngược lại, bên trong túi trữ vật của người thanh niên thâm trầm có hơn hai trăm linh thạch, trong đó còn bao gồm một khối linh thạch trung phẩm, ngoài ra còn có hai pháp khí hạ phẩm phẩm chất xem như không tệ.
Viên Minh cuối cùng mở ra pháp khí trữ vật của nam tử vạm vỡ, lập tức sửng sốt.
Cái túi trữ vật này ngoại trừ ít linh tài, còn lại chỉ có số lượng lớn giấy phù, một bút phù ống vàng, đầu bạc, mấy bình linh dịch vẽ phù, cùng với một quyển sách hơi mỏng.
- Nam tử vạm vỡ cao lớn thô kệch này không ngờ lại là một Phù Sư.
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.
Giấy phù, bút phù, linh dịch đều biểu lộ rõ thân phận của nam tử vạm vỡ.
Viên Minh kiểm kê phù lục bên trong túi trữ vật, có ba mươi hai tờ phù lục thành phẩm, đều là Hỏa Cầu Phù, Phong Nhận Phù, Thủy Tiến Phù cấp thấp, không có một phù lục trung giai nào.
- Xem ra trình độ người này chế tạo phù cũng bình thường thôi.
Viên Minh thầm nói một tiếng, cầm quyển sách hơi mỏng kia tới và mở ra.
Sách này cũng tương tự với bản chép tay của Hắc Mộc, mấy tờ trước ghi lại cuộc đời tu luyện của nam tử vạm vỡ, tâm đắc lĩnh hội vân vân, ba trang cuối cùng vẽ sáu phù lục phù văn, theo thứ tự là Hỏa Cầu Phù, Phong Nhận Phù, Thủy Tiến Phù, Nham Thứ Phù, Mộc Thứ Phù, cùng với Địa Du Phù.
Năm phù lục đầu đều là hạ phẩm, Địa Du Phù lại là trung phẩm.
- Hóa ra tờ phù lục màu vàng kia tên là Địa Du Phù.
Bên cạnh sách cổ phù lục viết rõ hiệu quả của Địa Du Phù, có thể làm cho người ta hành động thoải mái dưới đất một thời gian ngắn, giống như đi trong nước vậy, cao minh hơn Độn Địa Thuật bình thường.
Đáng tiếc, nam tử vạm vỡ chỉ vẽ ra một Địa Du Phù.
Viên Minh thầm nghĩ đáng tiếc, sau đó để sách và những vật khác vào trong nhẫn trữ vật, không muốn thử tự mình vẽ phù.
Thời gian hắn học luyện khí ở trong Bích La Động, ít nhiều gì cũng nghe người ta nói tới phù lục, có chút hiểu biết về vẽ phù.
Phù Sư là một nghề tiêu hao tài nguyên và thời gian, đốt tiền cực lớn, muốn nắm giữ một phù lục cũng phải trải qua trên trăm ngàn lần thất bại, tiêu hao vô số nguyên liệu và tinh lực mới có khả năng từ từ tích lũy kinh nghiệm, tăng cao xác suất thành công.
Nếu một vài người có thiên phú vẽ phù kém, số lần thất bại sẽ tăng lên gấp hai gấp ba lần cũng là chuyện bình thường, đổi một tờ phù lục khác, lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Muốn bồi dưỡng ra một Phù Sư đạt tiêu chuẩn, ngoại trừ sử dụng vô số tài nguyên cứng rắn đập hết năm này tháng khác, căn bản không có cách thứ hai.
Hơn nữa, vẽ phù tốn rất nhiều sức lực, chắc chắn sẽ ảnh hưởng với việc tu luyện, chỉ cần là người tu tiên vẫn có lòng cầu tiến đều hiểu rõ, sẽ không phân tâm học tập cái này.
Viên Minh một không có tài nguyên, hai không có tinh lực dư thừa, đương nhiên sẽ không thử học vẽ phù.
Ham nhiều nhai không nát đấy!