Tiên Giả

Chương 33: Tâm ý đã quyết (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nương theo tiếng động tìm qua, hắn thấy một bóng người áo đen nằm trong bụi cỏ, cơ thể không ngừng run rẩy, làn da lộ ra màu đỏ như máu.

Viên Minh không vội vàng tới gần, sau khi quan sát người này mấy lượt mới khẽ ‘A’ một tiếng, bẻ gãy một cái cây nhỏ cạnh đó, lật cơ thể người áo đen kia lại.

Gương mặt người này theo đó cũng lộ ra, không ngờ chính là Ô Lỗ.

Viên Minh quan sát phần lưng đã sớm phát hiện ra chút manh mối nên không kinh ngạc.

Gương mặt Ô Lỗ cũng đỏ thẫm như máu, bờ môi run rẩy, hai mắt trắng dã, sớm đã không còn thần trí.

- Đây là biểu hiện tật bệnh nào chăng?

Viên Minh thầm suy đoán.

Vào thời khắc này, lỗ mũi, lỗ tay, con mắt Ô Lỗ đều chảy máu, hô hấp cũng đột nhiên trở nên dồn dập, đồng thời khí tức đang nhanh chóng suy yếu.

Viên Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, kiểm tra tình hình Ô Lỗ, rất nhanh đã có phát hiện:

- Hình như tâm mạch xảy ra vấn đề.

Trái tim Ô Lỗ đập kịch liệt, nhanh gấp mười lần người thường, kinh mạch gần ngực rối loạn, cơ bắp co rút, khí huyết vận hành gặp phải trở ngại cực lớn.

Viên Minh vận khởi pháp lực, dùng ngón tay điểm mấy chục cái lên ngực Ô Lỗ, cuối cùng áp bàn tay lên ngực gã, tức, pháp lực bành trướng, đả thông kinh mạch Ô Lỗ.

Một khắc sau, Viên Minh thu tay về, trán lấm tấm mồ hôi.

Nơi này chẳng có dược liệu hay khí cụ gì, hắn chỉ có thể làm được mấy chuyện này, Ô Lỗ sống hay chết đều phải trông vào tạo hóa của gã.

Có thể mệnh Ô Lỗ còn chưa tuyệt, khí huyết trong người chậm rãi thông thuận trở lại, màu đỏ máu trên gương mặt rút đi không ít, người cũng tỉnh táo lại.

- Viên Minh… Là ngươi?

Ô Lỗ gian nan mở miệng.

- Tình trạng của ngươi rất nghiêm trọng, khí huyết toàn thân chảy ngược tại tim, sao có thể như vậy?

Viên Minh hỏi.

Ô Lỗ há to miệng, muốn nói lại thôi.

- Ngươi không muốn nói cũng không sao, chỉ là bệnh trạng của ngươi rất nghiệm trọng, ta chỉ có thể giúp ngươi giảm bớt một chút, cơ bản không trị tận gốc, rất nhanh sẽ tái phát, ngươi có thuốc trị bệnh chứ?

Viên Minh khoát tay, nói tiếp.

Ô Lỗ thoáng lộ vẻ do dự nhưng cũng rất nhanh trở nên kiên định, nhìn về chỗ cạnh eo.

- Chỗ này có thuốc?

Viên Minh hỏi.

- Đúng… Phiền Viên Minh huynh… lấy giúp ta...

Ô Lỗ vất vả nói.

Viên Minh không nhiều lời, lấy một cái túi từ chỗ đó ra, trong túi thấy không ít đồ linh tinh, có bốn ống trúc được bịt kín, hai khối đá màu đỏ thẫm, một cái ngọc bội màu trăng và một bình ngọc màu đen.

- Hẳn là cái bình ngọc này?

Hắn cầm lấy bình ngọc màu đen.

Ô Lỗ lộ vẻ vui mừng, lập tức gật đầu.

Viên Minh kéo nắp bình, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ sậm. Dược hoàn này không có mùi thuốc gì nên đoán không ra là loại đao dược nào.

Hắn cũng lười quan tâm, cầm dược hoàn nhét vào miệng Ô Lỗ.

Ô Lỗ gian nan nuốt dược hoàn vào, thoáng cái sắc mặt gã trở nên đỏ như máu, thậm chí còn đỏ hơn lúc mới đây, gân xanh nổi trên trán trông như vật sống đang nhúc nhích, đồng thời cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề, nhìn qua vô cùng thống khổ.

Viên Minh nhíu mày, trông bộ dạng này của Ô Lỗ, không giống như là có bệnh.

Sau thời gian chừng một bữa cơm, tình trạng của Ô Lỗ mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, màu máu trên mặt dần biến mất, gân xanh nổi lên cũng từ từ khôi phục nguyên trạng.

Cả người gã trông mệt mỏi tới cực điểm nhưng vẫn mạnh mẽ gắng gượng khoanh chân ngồi, vận công điều chỉnh hơi thở.

Viên Minh tung người nhảy lên một cây đại thụ gần đó, ngồi xuống một cành cây to lớn cách mặt đất mấy trượng rồi cũng vận cộng khôi phục pháp lực mới tiêu hao.

Khá lâu sau đó, khí sắc Ô Lỗ đã hoàn toàn khôi phục, bên ngoài cơ thể tỏa ánh sáng đỏ, tức, miếng da hổ bên hông cuộn ngược lên, dán vào người gã, chỉ nháy mắt đã hoàn thành Phi Mao Thuật, hóa thành một con hổ vằn hung mãnh cao hơn một trượng.

Viên Minh hơi nheo mắt nhíu mày. Cơ thể Ô Lỗ hiện tại so với lần thấy bên dòng sông phải lớn gấp rưỡi.

Tu vi của hắn không ngừng tăng cao, biến thân vượn trắng cũng theo đó trở nên cao lớn hơn, nhưng xét biên độ tăng trưởng kích thước, có vẻ kém Ô Lỗ.

Ô Lỗ nhìn về phía Viên Minh ở trên cây, ánh mắt sắc bén chớp động.

- Ta mới rồi cũng coi như cứu huynh một mạng, Ô Lỗ huynh cớ gì nhìn ta nhu vậy? Không lẽ người Nam Cương đều đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế sao?

Viên Minh mỉm cười, hỏi.

- Vì sao ngươi lại cứu ta?

Ô Lỗ trầm giọng hỏi lại.

- Ta và ngươi cùng tiến vào Bích La Động, bất luận quan hệ tốt xấu thế nào vẫn xem là đồng bạn, hơn nữa mấy chuyện này với ta mà nói cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cớ gì không cứu?

Viên Minh lạnh nhạt đáp.

Ô Lỗ nghe mấy lời này, sắc mặt hòa hoãn một chút nhưng nét lạnh lẽo trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

- Xem ra là Viên mỗ xen vào việc của người khác, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho người khác biết, sau này còn gặp lại.

Viên Minh đứng dậy vỗ vỗ mông, toan lập tức rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️