Tiên Giả

Chương 328: Có gì muốn làm sao? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lại thấy có một bóng người đang ẩn nấp trong lòng đất, toàn thân được bao phủ ở trong một tầng ánh sáng màu vàng, thi triển ra hai bàn tay lớn màu vàng kia, không biết là thần thông gì.

Bàn tay Viên Minh chộp vào không trung, Hàn Tinh Kiếm tự nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, một đường kiếm khí màu trắng hiện lên, hai bàn tay lớn màu vàng bị chém đứt dễ dàng, mặt đất gần đó xuất hiện một tầng băng sương màu trắng.

Một tay hắn cầm kiếm lập tức đâm xuống mặt đất, gần nửa thân kiếm cắm xuống đất.

Một kiếm khí cực lạnh mạnh mẽ phát ra, lao thẳng đến người dưới lòng đất kia.

Người dưới lòng đất kia cũng phát hiện ra kiếm khí kéo tới, vội vàng tránh sang bên, ánh sáng màu vàng bên ngoài thân làm cho hắn có thể hành động bình thường dưới lòng đất, tránh khỏi một đòn hơi lạnh.

Khóe miệng Viên Minh thoáng mỉm cười, bấm quyết điểm một điểm vào Hàn Tinh Kiếm, phát động phù văn Cực Hàn trong đó, khẽ quát một tiếng:

- Nổ!

Kiếm khí cực lạnh chợt phát ra, hơi lạnh vô cùng sắc bén lập tức bao phủ trong phạm vi một trượng xung quanh.

Bùn đất dưới lòng đất bị đông cứng lại, biến thành cứng như đá, bóng dáng dưới lòng đất cũng bị hơi lạnh phát ra ảnh hưởng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Pháp lực do người này vận chuyển cũng chịu ảnh hưởng, hơn nửa ánh sáng màu vàng bên ngoài thân đã tắt, nửa người cắm ở trong bùn đất không có cách nào di chuyển.

- Quả Qua đáng chết, không phải nói người này chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng chín bình thường sao? Ngay cả chuyện hắn nắm giữ một món pháp khí lợi hại như thế cũng không điều tra rõ được!

Người dưới lòng đất kia không nhịn được chửi ầm lên, cố gắng phát động Địa Du Phù trên thân, linh quang với ánh sáng màu vàng tắt đi lại bắt đầu sống lại.

Chỉ là quanh thân người kia đầy lực cực hàn của Hàn Tinh Kiếm, tốc độ linh quang màu vàng khôi phục rất chậm.

- Nếu để cho ngươi dễ dàng chạy trốn, vậy ta chẳng phải uổng công luyện Hàn Tinh Kiếm sao?

Viên Minh khẽ cười lạnh, lại bấm quyết điểm ra, lại một đường kiếm khí cực lạnh bắn ra, trực tiếp đánh trúng người dưới lòng đất kia.

Tiếng kêu thảm thiết khẽ vang lên từ trong lòng đất, sau đó lập tức yên tĩnh trở lại.

Giữa bụng của người kia bị đâm thủng một lỗ lớn, đã không còn hơi thở.

Viên Minh vỗ một cái vào túi linh thú bên thắt lưng, con cóc đen nhảy ra, trên lưng bắn ra một sợi Tử Hắc Yêu Đằng.

Hắn tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, để cho Tử Hắc Yêu Đằng quấn lấy, chui xuống lòng đất, sử dụng trước đây phương pháp trộm đồ cất giữ của Lệ Sa, rất nhanh đã mang thi thể người dưới lòng đất lên.

Người này có mái tóc vàng, ước chừng hai ba mươi tuổi, toàn thân đã đông cứng thành gậy băng, gương mặt khủng hoảng, ngũ quan vặn vẹo, nhưng còn có thể nhận rõ được gương mặt, chính là thành viên của một đội khác đã lựa chọn rời đi lúc trước.

Vẻ mặt Viên Minh không cảm xúc, không định truy cứu xem vì sao người này muốn ám toán mình, đối mặt với kẻ địch, hắn chưa bao giờ nương tay.

Hắn tháo túi trữ vật của người thanh niên tóc vàng này xuống, lại thò tay vào trong ngực hắn, từ trong quần áo đông lạnh lấy ra một tấm phù lục màu vàng lớn bằng bàn tay.

Từ hiệu quả người thanh niên tóc vàng sử dụng lúc trước có thể thấy, đây là một tờ phù lục có hiệu quả chui xuống đất.

Loại phù phục này vô cùng hiếm thấy. Lúc trước, Viên Minh đi tới Hắc Nham Thành cũng muốn mua, đáng tiếc không thể mua được.

Tuy phù lục màu vàng này đã dùng qua, vẫn còn tản ra sóng pháp lực khá mãnh liệt.

- Xem ra phù lục này giống như Tứ Phương Phong Linh Phù vậy, có thể sử dụng nhiều lần.

Viên Minh tự nhủ một câu, lại cất phù lục này vào.

Hắn cầm túi trữ vật của người thanh niên tóc vàng qua, chân mày đột nhiên khẽ động, nhìn ra phía ngoài.

Trong độc chướng dày đặc bên ngoài động đá, ba bóng người chậm rãi ẩn nấp đi qua, lại là một nam tử vạm vỡ, một nữ tử mặc trang phục màu đỏ, cùng với một người thanh niên có gương mặt âm u lạnh lẽo, chính là ba người khác trong đội của người thanh niên tóc vàng.

Sau khi tới gần sơn động, ba người trốn ở phía sau một tảng đá lớn, hình như đang chờ đợi gì đó.

Ba người không phát hiện ra, trên tảng đá cách bọn họ không xa có một con quạ đen đang lẳng lặng ẩn nấp.

- Là bọn họ...

Viên Minh thì thào nói, đại khái đoán được mục đích của mấy người.

Tuy nhiên hắn không ra ngoài, tiếp tục tra xét túi trữ vật của người thanh niên tóc vàng.

Lại nói tiếp, người thanh niên tóc vàng này khá nghèo, bên trong túi trữ vật chỉ có hai ba mươi viên linh thạch, còn có một vài nguyên liệu bình thường, cùng với một món trường đao pháp khí cấp bậc hạ phẩm.

Viên Minh thu mấy thứ này vào túi trữ vật, sau đó đứng dậy đi ra đến bên ngoài sơn động.

Con cóc đen nhảy ra ngoài, lập tức biến mất ở trong độc chướng dày đặc.

Sau tảng đá lớn, ba người đang chờ đợi với vẻ mất kiên nhẫn, nhìn thấy Viên Minh đột nhiên xuất hiện, tất cả đều giật mình, vội vàng thu lại khí tức.

- Ba vị đã tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh nữa.

Viên Minh cao giọng nói.

Ba người nam tử vạm vỡ thấy mình bị phát hiện, từ sau tảng đá lớn đi ra.

- Ngươi làm sao phát hiện ra chúng ta?

Nam tử vạm vỡ hỏi.

Ba người bọn họ đều thi triển pháp thuật che giấu khí tức, cách sơn động này chừng mười trượng, ở giữa lại có chướng khí ngăn cản, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.

- Ta làm sao phát hiện ra các ngươi không quan trọng, quan trọng là ba vị tới đây có gì muốn làm à?

Viên Minh không đáp mà hỏi ngược lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)