Tiên Giả

Chương 327: Có gì muốn làm sao? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh xoay người, cùng với mười một người khác rời khỏi hố trời, tất cả mọi người ăn ý phân tán rời đi.

Viên Minh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng những người rời đi, trong lòng chợt xúc động.

Có thể đây là phong cách hành sự khi làm nhiệm vụ của Tán Minh, không có tông môn che chở, cũng không có lập trường của tông môn ràng buộc, người bị thuê và Tán Minh chỉ tồn tại quan hệ trả thù lao.

Hôm nay đi sâu vào trong đầm rồng hang hổ, đọ sức với chim lạ mãnh thú, thành công lui thân, ngày khác phóng ngựa đạp hoa, quan sát phong cảnh dị vực, lưu lạc thiên nhai.

Hai lựa chọn, đi hay ở tùy tâm.

Cuối cùng lại kích thích vài mảnh ký ức vụn vặt ẩn giấu sâu bên trong đầu hắn, lúc đó có khát vọng mãnh liệt về các hiệp khách giang hồ cầm kiếm trong tay, uống rượu trong bình.

Khi đó, hắn không biết nhiều về chuyện trong giang hồ, nhưng thích nghe người ta nói, nghe người ta kể.

Bây giờ tự mình trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều điều, lại phát hiện, chuyện nhìn thấy còn xa mới tốt đẹp được bằng những gì nghe thấy.

Hôm nay, nhóm người vào Xà Vương Cốc lại có một vài người lặng lẽ ngã xuống, ngay cả thù lao mười linh thạch khổ cực cũng không chiếm được, thậm chí không có người nào nhớ tới bọn họ.

Sau khi những người khác hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, giữa chân mày của Viên Minh hiện lên ánh sáng màu đen, hai con Hồn Nha lặng lẽ bay ra, một con bay về phía hố trời, một con khác lại bay về một hướng khác.

Trong tầm nhìn của con Hồn Nha thứ hai rất nhanh đã xuất hiện một bóng người, chính là Bạch Dung.

Nữ tử này dường như là đệ tử Hắc Hỏa Môn, lại dọc đường đi vẫn luôn lặng lẽ để lại ký hiệu nào đó, không biết đang âm mưu gì, khiến Viên Minh hơi tò mò.

Viên Minh không đi xa, chỉ tìm một chỗ vách núi bí mật và dừng lại, lấy ra Hàn Tinh Kiếm, nhanh chóng đào một sơn động trên vách núi đá.

Hắn lại thả một con Hồn Nha ra bên ngoài cảnh giới, sau đó lấy ra Tứ Phương Phong Linh Phù dán ở xung quanh sơn động, mở ra một kết giới ẩn nấp, lúc này mới ngồi xuống khoanh chân, chuyên tâm điều khiển Hồn Nha đi tới hang động của Xà Vương và theo dõi Bạch Dung.

Con Hồn Nha kia đã bay vào trong hang động của Xà Vương, rất nhanh lại nghe được có tiếng tranh đấu truyền đến.

Viên Minh điều khiển Hồn Nha cẩn thận tới gần, chỉ thấy đám người Bạch Dạ đang chém giết cùng một đám Kim Hoa Độc Mãng.

Những cpm Kim Hoa Độc Mãng rõ ràng có hình thể lớn hơn lúc gặp trong sơn cốc lúc trước nhiều, thực lực cũng càng mạnh mẽ hơn, di chuyển nhanh như gió, miệng còn có thể phun ra nước độc, khiến cho những thành viên tạm thời tránh trái đụng phải, khó có thể chống đỡ.

Nhưng lúc này, Bạch Dạ Tán Minh cũng thể hiện ra thực lực thật sự của bọn họ. Ngoại trừ Bạch Dạ và Huyễn Thời, mười người khác đều lấy ra một lá cờ lớn pháp khí màu trắng, phía trên thêu hình ngọn lửa màu tím, thoạt nhìn là một bộ pháp khí.

Mười người đồng thời phát động, từ đỉnh cờ lớn màu trắng bắn ra từng quả cầu lửa màu tím lớn bằng nắm tay, đánh vào trên thân những con Kim Hoa Độc Mãng lao tới.

Uy lực của những quả cầu lửa màu tím này không nhỏ, lại có thể dễ dàng đốt xuyên qua với vảy rắn chắc của Kim Hoa Độc Mãng, đốt nó thành tro tàn.

Mặc cho phía trước có bao nhiêu Kim Hoa Độc Mãng kéo tới, đều chết ở dưới sự công kích của mưa lửa màu tím. Thỉnh thoảng có một hai con độc mãng lọt lưới cũng bị những tán tu đi theo giải quyết, Bạch Dạ và Huyễn Thời thậm chí còn chưa ra tay.

- Bạch Dạ Tán Minh này còn có thủ đoạn như vậy à? Chẳng trách bọn họ dám vào hang săn giết Xà Vương. Chỉ có điều con Kim Hoa Độc Mãng Xà Vương kia chắc còn ở chỗ sâu hơn...

Viên Minh thấy vậy thầm nghĩ.

Ý nghĩ của hắn nhất thời thay đổi, nhìn về phía Bạch Dung bên kia.

Lúc này, Bạch Dung đang bay về phía trước với tốc độ nhanh tới mức kinh người, còn nhanh hơn Viên Minh thi triển Phong Tiệp Thuật gấp hai ba lần. Tuy Hồn Nha dốc hết sức lực đuổi theo, vẫn bị ném lại phía xa.

Cũng may Bạch Dung vẫn như trước đây, cứ tiến lên được một đoạn lại để lại ký hiệu. Hồn Nha bám theo những dấu hiệu này, miễn cưỡng đi theo phía sau Bạch Dung.

Sau một lát, Hồn Nha đi tới trong một khu rừng rậm u ám, trên một cây đại thụ ngoài rừng rậm xuất hiện một ký hiệu mới khắc, chỉ về phía bên trong rừng rậm.

- Hy vọng Bạch Dung đừng đi tiếp về phía trước nữa.

Viên Minh điều khiển Hồn Nha bay vào rừng rậm, trong lòng thầm nghĩ.

Ban đầu, phạm vi Hồn Nha Viễn Du chỉ có mười dặm, sau khi Minh Nguyệt Quyết của hắn đột phá tầng thứ hai, phạm vi Viễn Du tăng thêm gấp đôi, cũng chỉ có hai mươi dặm, bây giờ đã sắp đạt đến cực hạn, nếu Bạch Dung đi tiếp về phía trước, hắn không có cách nào đuổi theo nữa.

Hồn Nha đi qua từng gốc cây lớn, phạm vi tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên trống trải, một cổ bảo đổ nát xuất hiện ở phía trước.

- Lẽ nào trước đây có người ở lại Xà Vương Cốc này!

Viên Minh thấy vậy, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Trên một cây lớn trước cổ bảo có lưu lại một ký hiệu không quá rõ ràng, căn cứ vào đủ loại ký hiệu Viên Minh nhìn thấy dọc đường để phỏng đoán, ý của ký hiệu này cũng không khó hiểu, chắc là chỉ về phía trong cổ bảo.

Hồn Nha vỗ cánh bay vào, tìm kiếm các nơi trong cổ bảo, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng Bạch Dung ở bên ngoài một đại điện.

Bạch Dung đang hưng phấn nhìn về phía bên trong đại điện, nhưng không đi vào.

Lúc này, tất cả đại điện bị một tầng ánh sáng tối tăm bao phủ, thoạt nhìn là cấm chế nào đó khiến người không có cách nào nhìn thấu được tình hình trong điện.

Bạch Dung chỉ thoáng trầm ngâm một lát, lật tay lấy ra cái gương tròn màu đỏ như lửa hướng về phía màn ánh sáng màu đen, trong miệng lẩm bẩm vài từ.

Chỉ thấy trên mặt gương tròn dâng lên một ánh sáng màu đỏ, tiếp đó bắn ra một cột ánh sáng màu đỏ vào phía trên cấm chế màu đen.

Nhưng cấm chế màu đen chỉ thoáng nhộn nhạo, sau đó lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu.

- Xích Ấn Kính cũng không có hiệu quả, xem ra là cấm chế tương đối cao cấp. Chỉ dựa vào một mình ta sẽ không thể phá ra được.

Ánh mắt Bạch Dung lóe lên, trong miệng tự lẩm bẩm.

Vừa dứt lời, nữ tử này lật tay lấy ra một miếng phù lục màu tím, nói nhỏ với phù lục vài câu rồi bóp nát nó...

Vào lúc này, Hồn Nha ngoài động đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo chói tai, trên mặt Viên Minh đột nhiên biến sắc, bàn tay chợt vỗ xuống mặt đất, cơ thể vẫn ngồi xếp bằng mượn lực bay về phía sau.

Từ mặt đất xuất hiện hai bàn tay lớn màu vàng to nhanh như chớp, hung hăng chộp vào chỗ hắn vừa ngồi.

Một tiếng "Ầm" vang lên, cả mảng lớn nham thạch trên mặt đất vỡ nát, đá bay loạn khắp nơi.

Viên Minh dùng thần thức thăm dò xuống mặt đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)