Tiên Giả

Chương 326: Cơ hội lần thứ hai (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người ở bên ngoài đợi rất lâu, một cái bóng màu trắng nhỏ đột nhiên lao từ bên trong ra, hiển nhiên đã bị thứ gì đó dọa, có vẻ vô cùng hoang mang.

Lão già kia nhanh tay nhanh mắt, bắt con chuột lên và đặt ở bên tai, giống như nghe nó kể vậy.

Nhưng những người khác chỉ có thể nghe được những tiếng "chít chít" cấp bách.

Một lát sau, lão già kia thu hồi chuột trắng nhỏ, nói với Bạch Dạ:

- Minh chủ, xác nhận không sai, nơi này chính là hang động của Xà Vương.

Hắn vừa nói dứt lời, chân mày Bạch Dạ giãn ra, trong mắt thoáng lộ vẻ vui mừng.

- Nghĩ cách thông báo tất cả mọi người lập tức tới chỗ này tập hợp! Những người khác nghỉ ngơi dưỡng sức ngay tại chỗ.

Bạch Dạ nói với Huyễn Thời.

- Được!

Huyễn Thời nghe vậy, dẫn theo Thác Triết theo hố trời ra ngoài.

...

Trong vòng một khắc sau đó, lại có người lục tục chạy tới, tập trung ở bên kia của hố trời.

Viên Minh nhìn lướt qua, phát hiện vốn có bốn mươi mốt người cùng bước vào Xà Vương Cốc, lúc này chỉ còn lại ba mươi mốt người đến đây.

Trong đó, mười bốn thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh chỉ còn dư lại mười hai người, hai mươi bảy người tạm thời chiêu mộ tới, bao gồm cả mình chỉ còn lại có mười chín người.

Tiểu đội của mình vốn có sáu người, ngoại trừ nam tử áo đen tên là Khôn Sa, những người khác đều ở đây.

Trong lòng Viên Minh hiểu rõ, những người không chạy tới, chắc hẳn có không ít người không thể xuất hiện.

Xác suất thành viên tạm thời chết còn nhiều hơn thành viên chính thức.

Những người trước sau chạy tới đây, ngoại trừ hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ Bạch Dạ và Huyễn Thời và số ít thành viên chính thức, những người khác ít nhiều đều có vẻ hơi chật vật, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vết bầm và vết thương. Trong các thành viên tạm thời, không ít người lộ ra vẻ mặt phức tạp, kèm theo chút hối hận.

So sánh xuống, Viên Minh đã được xem là người có trạng thái tốt nhất.

- Cáp Cống đạo hữu lập công lớn, giúp chúng ta tìm được vị trí Xà Vương, không biết có hứng thú chính thức gia nhập Bạch Dạ Tán Minh chúng ta không?

Huyễn Thời nhìn về phía Viên Minh, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, nói.

Hắn có ấn tượng rất sâu về Viên Minh, từ lúc ban đầu hưởng ứng lệnh triệu tập làm cho Thác Triết chịu thiệt, về sau là biểu hiện của Viên Minh ở trong độc chướng, đến bây giờ lại tìm được vị trí của Xà Vương, cho nên hắn thật lòng mời Viên Minh gia nhập, cũng không phải là lời khách sáo gì.

- Phó minh chủ có lòng tốt, tại hạ đáng lẽ nên đáp ứng, chỉ là chuyện này dính dáng quá nhiều, vẫn chờ sau này hãy nói đi.

Viên Minh cười ôm quyền, nói.

- Được. Vậy chờ ra khỏi Xà Vương Cốc lại nói, phần thưởng ba trăm linh thạch cho ngươi, cũng chờ xong việc lại cùng thanh toán.

Huyễn Thời cười gật đầu, nói.

Hắn vừa nói dứt lời, lại nghe Viên Minh nói:

- Phó minh chủ, có thể thanh toán luôn linh thạch cho tại hạ bây giờ không?

- Hả?

Huyễn Thời nghe vậy thì sửng sốt.

Vội vàng như vậy sao? Đánh giá trong lòng hắn đối với Viên Minh không khỏi giảm xuống vài phần.

- Không phải trước đó chúng ta đã nói rõ, trước khi ra tay với Xà Vương, tất cả mọi người còn có một lần cơ hội rời đi sao? Ta muốn rời khỏi bây giờ.

Viên Minh giải thích.

- Cáp Cống đạo hữu, ngươi có thể tìm tới nơi này mà gần như không có vết thương nào, đủ có thể thấy thực lực không kém, sao không lựa chọn tiến thêm một bước?

Bạch Dạ cũng có vài phần hứng thú đối với Viên Minh, hỏi.

Ý của hắn rất rõ ràng, đã đến đây, sao không liều mạng đánh một trận? Sau khi chuyện này thành công, có khả năng nhận được phần thưởng càng nhiều hơn.

Đây chắc hẳn là suy nghĩ trong lòng của tất cả thành viên tạm thời.

- Ta chỉ là tu sĩ Luyện Khí, trong lòng vẫn còn biết rõ thực lực của mình, có thể bình an đến trong này, tất cả đều là nhờ may mắn, bằng không cũng không thể giúp mọi người tìm được xà vương. Về phần cùng săn giết, ta không tham dự nữa.

Viên Minh cười từ chối.

Lời của hắn nói có chừng mực, vẫn không đề cập tới sự khiếp sợ Xà Vương, để tránh ảnh hưởng đến người khác.

Bạch Dạ thấy vậy, không nói gì nữa.

- Các vị, còn có ai muốn rời đi bây giờ không?

Huyễn Thời lại lấy ra ba trăm mười viên linh thạch đưa cho Viên Minh trước mặt mọi người, sau đó hỏi dò những người khác.

Thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh tất nhiên không nói chuyện, trong các thành viên tạm thời lại có một giọng nữ tử truyền đến.

- Ta, ta cũng muốn rời đi.

Viên Minh theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trang phục màu đen trên người nàng có nhiều vết rách, lộ ra làn da trắng như tuyết, đường cong lả lướt, mặt che vải đen mỏng, chính là thành viên trong đội của bọn họ lúc trước, Bạch Dung.

- Nàng cũng muốn rời đi à?

Trong lòng Viên Minh nghi ngờ.

Lúc trước ở trong độc chướng, hắn đã từng thấy qua người này có hành vi kỳ lạ, suy đoán nàng nhằm vào người của Bạch Dạ Tán Minh mà đến. Nhưng lúc này, nàng cũng lựa chọn rời đi làm cho Viên Minh cảm thấy khó hiểu.

Vào lúc mọi người cho rằng cát bụi lắng xuống, chỉ có hai người này rời khỏi, trong đội ngũ lại có mười người trước sau lên tiếng.

Bọn họ cũng muốn rời đi.

Nhìn thấy thoáng cái có mười hai người rời đi, vẻ mặt Bạch Dạ và Huyễn Thời đều trở nên nặng nề.

Những người này ít một người, lại có nghĩa là thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh bọn họ phải gánh vác thêm một phần áp lực, khả năng tổn thương cũng tăng thêm một phần.

Nhưng, cuối cùng bọn họ cũng không gây khó dễ với những người này.

Những người này bao gồm cả Viên Minh đều nhận được mười viên linh thạch bồi thường, trước sau ra khỏi hố trời, lựa chọn rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)