Tiên Giả

Chương 325: Cơ hội lần thứ hai (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đối với thứ tốt ở gần ngay trước mắt này, Viên Minh đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn lập tức đào ba thước đất, nhổ cả cây Hoàng Tuyền Thụ lên, cẩn thận thu vào trong túi.

Cùng lúc đó, Hồn Nha tìm kiếm xung quanh trong hố trời, cũng có phát hiện mới.

Viên Minh lập tức chạy tới vị trí của nó, lại nhìn thấy một chỗ khác của hố trời còn có một cửa hang cực lớn, bị dây leo trên vách đá rủ xuống che khuất, có vẻ hơi bí mật.

Lúc này, Hồn Nha đang đứng ở trên tảng đá lộ ra phía trên dây leo, trong miệng của nó vẫn ngậm một mảnh sáng màu vàng hình tròn.

Viên Minh giơ tay gọi Hồn Nha về, lấy từ trong miệng của nó ra mảnh sáng kim loại kia, nhìn kỹ, hắn mới phát hiện là một mảnh vảy màu vàng kim, phía trên có hoa văn đặc biệt.

Liếc mắt nhìn qua, mảnh vảy này rất giống với vảy của con Kim Hoa Độc Mãng bị giết chết lúc trước, nhưng rõ ràng lớn hơn một cỡ.

Trong lúc đang suy nghĩ, Viên Minh lại nhìn thấy trong dây leo bên dưới hình như có một vật màu trắng.

Hắn bước lên chộp lấy, kéo vật kia ra ngoài.

Viên Minh vừa kéo ra, mới phát hiện nó không ngờ là một đoạn da của hung thú thuộc loại trăn, rắn lột ra.

Đoạn da rắn này dài khoảng chừng sáu thước, to bằng thùng nước, phía trên còn mơ hồ có phản xạ lân quang, có vẻ rất khác thường.

- Mảnh vảy và da lột như vậy, xem ra hơn phân nửa là Kim Hoa Độc Mãng Vương lột da.

Viên Minh nghĩ tới điều gì, trong lòng thầm giật mình.

Hắn lập tức phóng thần thức ra dò xét, phát hiện bên trong không có khí tức của vật còn sống, lập tức cẩn thận đẩy đám dây leo giống như rèm che trước mắt ra một khe hở, dò xét về phía bên trong.

Phía sau dây leo là một hành lang không quá dài, liếc mắt có thể nhìn thấy một đầu khác, chỗ đó dường như là một hang động ngầm càng rộng hơn, bên trong không biết có Huỳnh Quang Thạch hay có gì, phát ra một ánh sáng trắng yếu ớt và lạnh lẽo, tăng thêm vài phần không khí quỷ dị.

Viên Minh đương nhiên sẽ không xông vào nguy hiểm, trong đầu vừa thoáng nghĩ, Hồn Nha lại từ cửa hang bay vào.

Vào bên trong nhìn, lại phát hiện khắp nơi trong hang động rộng rãi kia đều có cột đá dựng thẳng và nhũ đá rủ xuống, trên tảng đá và trên vách đá đều gắn từng cục Huỳnh Thạch phát ra ánh sáng màu trắng xanh.

Hang động này cực lớn, không ngờ còn vượt qua cả sự tưởng tượng của Viên Minh.

Hồn Nha của hắn bay vào bên trong rất lâu, trong tầm mắt của hắn mới đột nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ khiến hắn không khỏi hít sâu một hơi.

Không ngờ nó là một con Kim Hoa Độc Mãng cực lớn, đang quấn quanh một cột đá to, giống như một núi thịt nhỏ, cái đuôi của nó giơ lên còn khẽ rung, phát ra tiếng "vù vù".

Vảy vàng bên ngoài thân nó được ánh sáng trắng xanh chiếu xuống, tản ra khí tức kim loại vô cùng âm u lạnh lẽo, hình như vô cùng rắn chắc.

Viên Minh nhìn sơ qua, lại không hề nghi ngờ, khẳng định con này nhất định chính là Xà Vương của Kim Hoa Độc Mãng.

Hắn rất bình tĩnh gọi Hồn Nha về, sau khi rời khỏi cửa hang một khoảng cách tương đối an toàn, lật tay lấy ra ngọc phù do Bạch Dạ Tán Minh cho, không hề do dự nào bóp nát ở trong tay.

Ngọc phù nổ tung phát ra âm thanh rất nhỏ, phía mặt ngoài vừa hiện lên một tia ánh sáng màu xanh lam đã tắt, sau đó không còn động tĩnh nào nữa.

Viên Minh cũng tạm thời rời xa cửa hang bên này, trở về cửa hang mình mới tiến vào, vừa cảnh giác quan sát xung quanh, vừa lẳng lặng chờ đợi người của Bạch Dạ Tán Minh qua.

Sau một hồi lâu, lần lượt có người chạy tới bên này.

Trong đó chỉ có một phần nhỏ theo hành lang Viên Minh tiến đến để tìm đến nơi này, nhiều người hơn dựa vào đánh dấu của ngọc phù, tìm được lối vào ở hố trời vô cùng bí mật kia, cộng lại khoảng mười mấy người.

Lại chờ khoảng nửa khắc, Bạch Dạ dẫn theo hai thành viên chính thức của Tán Minh bọn họ chạy tới.

- Là ngươi gửi ấn ký tới?

Bạch Dạ đi tới trước người Viên Minh, mở miệng hỏi.

- Không sai.

Viên Minh mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là ngọc phù bị bóp nát kia.

- Ngươi tìm được xà vương à?

Giọng điệu Bạch Dạ nghiêm túc, nhíu mày hỏi.

Trước Viên Minh đã có ba người bóp nát ngọc phù, nhưng chờ tới lúc bọn họ chạy tới, lại chỉ có thấy được từng thi thể bị chết thê thảm.

Mấy người này đều rơi vào tình huống gặp phải nguy hiểm, không có sức lực bỏ chạy mới bóp nát ngọc phù, thật ra là mong có người có thể tới cứu mình.

Trên thân Viên Minh cũng không có vết thương rõ ràng, hiển nhiên không phải là lý do trước.

- Tìm được.

Viên Minh khẽ gật đầu.

Hắn nói xong, giơ tay lướt qua túi trữ vật bên thắt lưng, trong lòng bàn tay bất chợt xuất hiện thêm một vảy màu vàng cực lớn, và một đoạn da rắn lột màu trắng.

Bạch Dạ vội vàng nhận lấy, cẩn thận kiểm tra.

Lúc này, Huyễn Thời cũng vừa chạy tới, thấy tình hình như vậy vội vàng tiến lại gần, tập trung tinh thần bắt đầu kiểm tra xem xét.

Sau một lát, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều lặng lẽ gật đầu.

- Ngươi phát hiện ra nó ở đâu?

Bạch Dạ hỏi.

Viên Minh lập tức dẫn mấy người Bạch Dạ tới cửa hang bị dây leo che kín, vén lên một khe hẹp, chỉ vào bên trong khẽ nói:

- Đồ được phát hiện ở đây, Xà Vương ở bên trong.

- Ngươi đi vào à?

Bạch Dạ nhíu mày, hỏi.

- Ta lặng lẽ đi vào dò xét một lát, nhìn thấy bóng dáng của Xà Vương mới dám ra đây báo tin, bằng không chẳng phải là ăn nói bừa bãi sao?

Viên Minh tiếp tục hạ giọng, nói.

Hành vi cẩn thận này làm cho mọi người ở đây đều trở nên căng thẳng, không khỏi tin hắn vài phần.

- Xác nhận đi.

Bạch Dạ quay đầu, cũng bất giác hạ thấp giọng, nói với một lão già tóc hoa râm.

Người kia cũng một thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh, lập tức gật đầu.

Sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một con chuột lông màu trắng sáng bóng, đặt ở chỗ cửa hang có dây leo.

Chuột trắng nhỏ động động cái mũi, lại bò vào bên trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)