Tiên Giả

Chương 324: Hoàng tuyền thụ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vẻ mặt Khôn Sa cũng lo lắng sốt ruột, trong miệng không ngừng đáp:

- Sắp rồi, sắp rồi...

Viên Minh nhìn thấy cảnh tượng này, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Bốn con Kim Hoa Độc Mãng nhiều nhất chỉ là Luyện Khí kỳ tầng bốn tầng năm, làm sao có thể ép hai người này đến mức này?

Đúng lúc này, trong rừng núi bỗng nhiên nhiều lần sinh ra động tĩnh khác thường.

Cho dù Viên Minh ở rất xa, vẫn có thể cảm giác được mặt đất đang chấn động mãnh liệt.

Lúc này, hắn xuyên qua tầm mắt của Hồn Nha nhìn thấy, trong sương mù cuồn cuộn hiện ra từng cái bóng đen cực lớn. Không ngờ có tới trên trăm ngàn con Kim Hoa Độc Mãng trườn ra, giống như thủy triều lao về phía hai người Mãng Đồn.

Dưới áp lực lớn, pháp khí phòng ngự Mãng Đồn cuối cùng không nhịn được, ầm ầm vỡ ra.

Nhưng cũng chính vào lúc này, từ trong hai người dâng lên ánh sáng đỏ, ngay sau đó có một đám sương mù màu đỏ vỡ ra.

Kèm theo, là tiếng gào thét đau đớn của Mãng Đồn.

Sương mù màu đỏ tràn ngập này có tính ăn mòn mãnh liệt, thật sự ép những con Kim Hoa Độc Mãng tới gần.

bởi vì sương mù khuếch tán, rất nhiều Kim Hoa Độc Mãng không ngờ thay đổi phương hướng, bất ngờ tập kích về phía Viên Minh.

Viên Minh thấy thế, vội vàng triệu hoán Hồn Nha trở về, bản thân cũng thu hồi con cóc đen, tránh về phía vách núi.

Nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa, những con Kim Hoa Độc Mãng đã xoay người nhanh chóng xông tới.

- Không tốt! Đây hoàn toàn là tai họa cấp thú triều!

Trong lòng Viên Minh biết mình căn bản không có cách nào chống lại, vội vàng leo lên phía trên vách núi đá.

Vào lúc thú triều sắp vọt tới, hắn đã leo lên một sườn núi trên vách núi, nhìn thấy một sơn động màu đen cao chừng một người.

Viên Minh nhanh chóng nhảy vào cửa hang tối đen, mới đi một bước, dưới chân bị hẫng, cả người mất đi cân bằng, ngã về phía trước.

Thật may phía trước chỉ là một con đường dốc, không phải vách núi dựng đứng, sau khi lộn mấy vòng, Viên Minh dùng một tay chống xuống đất mới dừng lăn, xoay người đứng lên.

Lúc này, hắn mới phát hiện hành lang trong sơn động này rộng rãi khác thường.

Bên trong hành lang có một luồng khí lưu ấm áp không ngừng thổi ra ngoài, cản độc chướng sương mù bên ngoài ở cửa hang, bên trong ngoại trừ tối ra, không có chướng khí.

Viên Minh giơ tay về phía trước, ngưng tụ chút pháp lực, một quả cầu lửa lớn bằng nắm tay xuất hiện.

Theo đầu ngón tay điểm về phía trước, quả cầu lửa lại "vù vù" bay nhanh về phía bên dưới, mãi đến cách đó mười trượng bỗng nhiên nổ tung.

Viên Minh nghiêng người tránh sóng khí nóng rực, mượn tia lửa bắn ra để nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Lối đi hơi chết xuống phía dưới rất sâu, trong lôi đi cũng không phải không có gì, trên mặt đất có nhiều xương thú cực lớn, trắng ởn nằm rải rác, càng đi xuống bên dưới, số lượng càng nhiều, thoạt nhìn giống như bãi tha ma của thú hoang vậy.

Trong đầu Viên Minh thoáng suy nghĩ, Hồn Nha lại bay nhanh vào bên trong, giúp hắn tra xét tuyến đường.

Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, Hồn Nha cuối cùng đi qua một đống xương trắng gần như chặn cửa hang, bay vào một không gian trống trải u ám.

Sở dĩ nói là u ám mà không phải tối tăm, vì không gian chỗ này cũng không hoàn toàn tối.

Ở phía trên nó có một lỗ thủng nhỏ hẹp, mơ hồ có ánh mặt trời chiếu xuống, miễn cưỡng xem như một hố trời.

Theo sát phía sau, Viên Minh đánh một quyền phá đống xương thú ngăn cản ở cửa hang, cũng đi vào đó.

Vừa vào trong đó, hắn không nhịn được rùng mình.

Rõ ràng có ánh nắng chiếu qua hố trời, trong này lại có vẻ còn lạnh hơn trong hành lang vừa rồi.

Hố trời càng lên cao, trên vách đá xung quanh lại đầy sức sống bừng bừng, mọc đầy rêu xanh và các loại dương xỉ, tới gần chỗ cửa hang còn có rất nhiều dây leo, cửa hang vốn nhỏ hẹp càng được che kín.

Trên mặt đất trong hố trời cũng đầy thi thể xương cốt của thú hoang nằm rải rác khắp nơi, phần lớn đều đã thối rữa, chỉ có một số rất ít còn da lông.

Sau khi hắn cẩn thận kiểm tra một vòng, vẫn chưa phát hiện có nguy hiểm gì, chỉ là ở chính giữa hố trời nhìn thấy một gốc cây khô màu đen với kiểu dáng kỳ lạ.

Nó chỉ cao ba thước, hình dáng giống như san hô, có nhiều rễ, toàn thân đen như mực lại hiện lên ánh sáng kim loại rực rỡ, thoạt nhìn lại giống như sắt đen đổ bê-tông vậy.

Cho nên ngay lúc đầu, Viên Minh thật sự cho rằng nó là một khối sắt vụn.

Chẳng qua khi hắn cẩn thận nhìn lại, phát hiện phía trên "sắt vụn" này còn có bằng hoa văn của gỗ, có những cục u trên cây già, chỗ gốc cây còn có rễ lộ ra ngoài.

Tuy nhiên cái cây rõ ràng đã chết héo, không mọc ra bất kỳ lá nào.

Mà ở dưới gốc cây có một hố nhỏ hơi lõm xuống, bên trong còn lưu lại dấu vết từng có nước đọng lại.

Viên Minh giơ tay về phía trên hố, còn chưa trực tiếp chạm vào đáy hố, lại cảm giác được một khí tức âm u lạnh lẽo.

- Đây chẳng lẽ là… Hoàng Tuyền Thụ trong truyền thuyết?

Trong đầu hắn có linh quang lóe lên, đột nhiên nhớ ra đây là vật gì.

Dựa theo trong sách ghi chép, ở một vài nơi có âm khí hội tụ, dưới cơ duyên xảo hợp có thể có nước tụ lại, thu hút âm khí địa mạch hình thành con suối.

Suối hình thành này chính là Âm Lăng Tuyền.

Nếu có cây giống rơi vào trong đó, có thể mọc rễ nẩy mầm, mọc ra cây cối, chính là Hoàng Tuyền Thụ.

Cho nên căn cứ hạt giống rơi vào trong Âm Lăng Tuyền khác nhau, hình dáng bên ngoài của Hoàng Tuyền Thụ cũng không có cách nào xác định, có thể là cây to trưởng thành, sử dụng nó làm quan tài, có thể bảo vệ cơ thể trăm năm không mục nát.

Có loại chỉ có thể trưởng thành thấp bé như cây trước mắt Viên Minh, sử dụng nó chế tạo vòng tay hoặc đàn hương, đều có tác dụng bình tâm tĩnh trí rất tốt.

Có vài loại pháp khí được chế luyện đặc biệt, cũng có thể dùng gỗ của Hoàng Tuyền Thụ làm một trong những linh tài chính.

Nói tóm lại, đây chính là thứ tốt vô cùng hiếm thấy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)