Tiên Giả

Chương 323: Hoàng tuyền thụ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy Kim Hoa Độc Mãng khổng lồ, nhưng động tác lại đặc biệt linh hoạt, thân hình trườn qua trong rừng cây rậm rạp tươi tốt hoàn toàn không bị ngăn cản ngại, tốc độ lại rất nhanh.

Chỉ n trong vòng mấy lần hít thở, Kim Hoa Độc Mãng đã đuổi kịp Bạch Dung, một túi nang trong miệng máu mở rộng, từ bên trong phun mạnh ra một luồng khí độc màu tím.

Bạch Dung thấy không tránh né kịp, lập tức xoay người, trong tay cầm một cái gương đồng nhỏ soi về phía độc mãng.

Chỉ thấy trên mặt gương có ánh sáng trắng lập tức phát ra, ngưng tụ thành tấm lá chắn hình tròn, chắn ở trước người nàng.

Khí độc màu tím bắn lên trên tấm lá chắn ánh sáng, phát ra từng tiếng "Phụt phụt", nhưng không có cách nào đánh tan.

Nhưng khí độc lại chảy xuống hai bên tấm lá chắn hình tròn, tới gần về phía Bạch Dung.

Viên Minh thấy nàng sắp bị khí độc nhấn chìm, đang do dự có nên tiến tới cứu không, chợt thấy Bạch Dung đã nhanh chóng lùi về phía sau, trên tay khác xuất hiện thêm tới một cái chuông với kiểu dáng cổ xưa.

Leng keng.

Nàng chợt lắc chuông, tiếng chuông đột ngột vang ra.

Lúc này, trên một cây cổ thụ bên cạnh Kim Hoa Độc Mãng bỗng nhiên có một bóng màu đen lao xuống.

Theo một tiếng "xuy" vang lên.

Cái đầu lớn của Kim Hoa Độc Mãng lập tức rơi rơi xuống, máu văng ra khắp nơi, đồng thời túi nang trong miệng nó cũng ngừng phun ra khí độc.

Một nam tử áo đen lảo đảo đi từ phía sau Kim Hoa Độc Mãng tới.

- Khống chế thi thể! Nàng là đệ tử Hắc Hỏa Môn?

Khi nhìn rõ hình dáng của nam tử áo đen kia, Viên Minh không khỏi nhíu mày.

Toàn thân hắn không phải mặc áo đen, mà là bị vải màu đen quấn quanh từ đầu đến chân, chỉ có hai hốc mắt là không quấn, lộ ra hai luồng ánh sáng màu xanh lục.

Ở bên ngoài hai cánh tay hắn không biết dùng cách nào gắn hai thanh loan đao dài nhỏ, phía trên còn dính máu của độc mãng.

Sau khi giết chết Kim Hoa Độc Mãng, Bạch Dung không tiến lên, mà bước nhanh tới trước vách đá bên này, cẩn thận quan sát, dáng vẻ như đang tìm kiếm gì đó.

Viên Minh thấy vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, không hiện thân, chỉ lặng lẽ quan sát.

Không bao lâu, hắn nhìn thấy Bạch Dung lục tìm qua vách đá bên này, lấy ra thứ gì đó, đặt ở trên một tảng đá dưới vách đá.

Sau khi cất xong, Bạch Dung lại dẫn theo thi thể kia vội vàng rời đi.

Chờ đến bóng dáng nàng biến mất không thấy nữa, Viên Minh mới từ phía sau cây đi ra, trong lòng đầy nghi ngờ đi tới dưới vách đá tìm kiếm.

Sau khi hắn lật khối đá lớn này lên, phát hiện phía dưới đè một thứ tương tự với ngọc phù Bạch Dạ Tán Minh cho, giống như là tín hiệu dẫn đường nào đó.

Viên Minh hơi do dự, dưới điều kiện không biết nó rốt cuộc là vật gì, hắn không tiện động vào.

Hắn lại đặt tảng đá xuống.

Chờ tới khi hắn muốn đuổi theo Bạch Dung, đã không tìm được tung tích.

Viên Minh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy con cóc đen mình đặt ở vòng ngoài cảnh giới, lúc này tự nhiên chạy tới trên thi thể của Kim Hoa Độc Mãng.

Hắn vội vàng đuổi theo, lại nhìn thấy dây leo trong cái mụn trên lưng con cóc đen thò ra ngoài, đâm vào thi thể không còn nguyên vẹn của độc mãng, hình như đang hấp thu lực lượng còn sót lại trên thân của con độc mãng.

Sau một lát, cơ bắp trên thi thể Kim Hoa Độc Mãng vốn vẫn căng phồng, dần dần trở nên khô quắt héo rút.

Toàn thân con cóc đen ngồi ở bên cạnh lại tản ra sương mù màu đen, dây leo trên lưng lắc qua lắc lại giống như vui mừng nhảy nhót, hiển nhiên đã thu hoạch được lợi ích không nhỏ.

- Chỉ nghe nói qua rắn nuốt cóc, mình vẫn lần đầu nhìn thấy con cóc nuốt ngược lại con rắn.

Viên Minh không nhịn được lẩm bẩm.

Con cóc đen lập tức nhảy tới trước người hắn, xem như cho hắn một câu trả lời khẳng định.

Viên Minh suy nghĩ một lát, trong lòng cũng thấy đúng.

Trước đây, khi hắn dựa vào Phi Mao Thuật để sống, lúc đó chẳng phải săn giết hung thú, nuốt máu thịt của hung thú để tăng cường lực lượng sao?

Cho nên trước đây con cóc đen này cắn nuốt những con thiêu thân độc, lúc này lại cắn nuốt Kim Hoa Độc Mãng, lấy độc bổ độc cũng là bình thường.

- Nếu ngươi thích ăn vật độc như thế, được, ta dẫn ngươi đi ăn no, ăn đến no căng ra thì thôi.

Viên Minh cười nói.

Con cóc đen nhỏ lập tức phát ra một tiếng kêu hưng phấn, hai chân đạp xuống mặt đất và nhảy lên lên trên vai của Viên Minh.

Ở dưới sự chỉ dẫn của Hồn Nha, Viên Minh tiếp tục thăm dò về phía trước.

Càng đi vào bên trong, độc chướng sương mù lại càng dày đặc.

Đến phía sau, Viên Minh dần dần cảm giác rõ ràng không thoải mái, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Vào lúc hắn định dừng lại nghỉ ngơi một lát, phía trước cách đó không xa chợt truyền đến những tiếng đánh nhau.

- Bạch Dung?

Viên Minh theo bản năng đã nghĩ đến nữ nhân kia.

Hắn thoáng nghĩ, Hồn Nha lại bay về phía trước.

Nhưng chờ tới khi Viên Minh mượn tầm mắt của Hồn Nha nhìn thấy rõ ràng, mới phát hiện người chiến đấu bên kia không phải là Bạch Dung, cũng không phải một người, mà là hai người Mãng Đồn và Khôn Sa.

Hai người này bị bốn con Kim Hoa Độc Mãng với hình thể rất lớn bao vây vào giữa, dựa vào một món pháp khí phòng ngự trên tay Mãng Đồn để cố gắng chống đỡ.

Nhưng pháp khí này phát ra màn ánh sáng phòng hộ đã nghìn lở trăm lỗ, rõ ràng không chống đỡ được bao lâu.

- Xong chưa? Ngươi rốt cuộc được chưa?

Mãng Đồn khống chế pháp khí, không ngừng thúc giục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)