Tiên Giả

Chương 321: Đều là đường bằng phẳng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

So sánh với người khác trong sáu người, thật ra Viên Minh có hoàn cảnh tương đối an toàn.

Ở trong sương độc, hắn không ngừng đi về phía trước, có Độ Nha phối hợp tra xét, luôn có thể biết trước nguy cơ, sớm có phán đoán.

Chỉ là trong sương độc dày đặc này, các loại sâu rắn kiến trên thân có kịch độc này thật sự có nhiều thái quá, căn bản giống như không giết hết được vậy.

Viên Minh thật vất vả giết sạch ong đọc tập kích hắn, lại nghe trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng náo động.

Hồn Nha xoay quanh ở trong sương mù dày đặc, vẫn chưa nhìn thấy có thứ gì qua.

Viên Minh đang kinh ngạc, bỗng nhiên cảm giác được con cóc đen trong túi linh thú hơi nóng nảy bất an.

Hắn không hề do dự, lập tức vỗ túi linh thú một cái.

Khi tay Viên Minh cầm con cóc đen, lúc này mới cảm giác được, sở dĩ con cóc đen nóng nảy, không phải vì phát hiện ra thứ gì nguy hiểm, mà có phần hưng phấn khó kìm chế được.

- Đây là ý gì?

Còn không chờ Viên Minh suy nghĩ rõ ràng, con cóc đen đã đạp chân xuống lòng bàn tay hắn và nhảy xuống mặt đất trước người hắn.

Theo con cóc đen rơi xuống đất, tầm mắt của Viên Minh cũng di chuyển theo đó.

Lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trên mặt đất trong phạm vi ba thước xung quanh chỗ con cóc đen vốn đen như mực, đột nhiên xuất hiện một khối cái "bớt trắng".

Cái bớt trắng lấy con cóc đen làm trung tâm, có vẻ vô cùng bắt mắt.

Viên Minh cẩn thận quan sát một lúc, mới phát hiện sát cái bớt trắng kia hình như vẫn đang không ngừng xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ.

Đột nhiên, đồng tử của hắn co lại, nhíu mày lên.

Hắn vốn cho rằng màu đen trên mặt đất là rêu, không ngờ là một lớp thiêu thân màu đen dùng mắt thường khó phân biệt ra.

Cánh của những con thiêu thân này gần như ép sát mặt đất, chỉ khẽ vỗ nhẹ căn bản không nhìn ra, nguồn gốc tiếng ầm ĩ kia cũng từ đó mà ra.

Viên Minh đang muốn lên tiếng nhắc nhở các thành viên khác trong đội, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng kêu ầm ĩ của nam tử cao lớn giống như tháp sắt Mãng Đồn:

- Đây là cái gì vậy? Quá nhiều... Chà, thật là nhột, thật là nhột...

Ở nơi hắn không nhìn thấy được, mảng lớn thiêu thân màu đen dưới chân Mãng Đồn đột nhiên đều vỗ cánh từ dưới mặt đất bay lên.

Vô số thiêu thân màu đen giống như một cơn lốc màu đen đánh về phía hắn, hắn chưa kịp phản ứng, vô số con thiêu thân đó đã vây chặt lấy hắn.

Trên thân của con thiêu thân màu đen hất ra rất nhiều bột lân tinh màu đen, rơi vào trên cơ thể vạm vỡ như tháp sắt của Mãng Đồn, rất nhanh đã ăn mòn áo bào quấn quanh người hắn.

Chỉ vài hơi thở, quần áo trên người Mãng Đồn rách nát, lộ ra lớp da, hiện ra diện tích lớn hoa văn hình xăm màu xanh đen.

Rất nhiều thiêu thân màu đen lại theo lỗ thủng trên quần áo lỗ chui vào.

Mãng Đồn hoảng loạn, vội vàng giơ tay phủi.

Nhưng theo động tác của hắn, càng lúc càng nhiều con thiêu thân màu đen bắt đầu dính lên người, hắn cảm giác lớp da trên người đều nóng lên, từ các nơi trên người hắn truyền đến một cảm giác ngứa ngáy khó có thể chịu được, đồng thời còn cảm thấy pháp lực trong cơ thể đang xói mòn đi với một tốc độ thong thả.

Theo những con thiêu thân màu đen càng dính lên người nhiều, tốc độ pháp lực mất đi cũng dần dần tăng lên.

- A!

Trong miệng Mãng Đồn bỗng nhiên phát ra một tiếng quát to, hình xăm trên người phát ra ánh sáng, sau đó một lớp ánh sáng màu đỏ sậm hiện lên, màu da quanh người hắn nhanh chóng tối đi, phía mặt ngoài hiện ra hoa văn áo giáp giống như cá sấu.

Cùng lúc đó, thân hình của hắn cũng trở nên cao lớn hơn vài phần, con ngươi trong hai con mắt vốn là hình tròn màu đen đột nhiên co lại, biến thành đồng tử màu vàng hẹp dài, dựng thẳng.

Sau khi toàn thân được da thú bao phủ, cảm giác ngứa ngáy trên người Mãng Đồn giảm đi, khí tức cũng tăng lên không ít, tình trạng pháp lực xói mòn cũng theo đó dừng lại.

Hắn giơ tay lấy ra một tờ giấy phù lục vàng, ném một cái về phía trước, phù lục lập tức hóa thành một ánh sáng màu vàng lóe lên, rơi vào phía trước mặt đất.

Trong chớp mắt tiếp theo, giấy phù lục vàng "phừng phừng" bốc cháy, lan tràn ra giống như trải thảm, đốt cháy rất nhiều con thiêu thân màu đen.

Bên kia, mấy người còn lại đều đang thi triển ra thủ đoạn của từng người, giết chết thiêu thân đen.

Duy nhất chỉ có Viên Minh từ đầu tới cuối đều không có ra tay.

Bởi vì sau khi thả con cóc đen ra, nó dường như con chuột được ném vào trong thùng gạo, cái lưỡi dài trong miệng duỗi ra cuốn một vòng và co lại, đã có cả mảng thiêu thân đen bị nó nhét vào trong miệng nuốt xuống.

Độc trùng khiến người khác e sợ trốn không kịp, không ngờ lại thành thức ăn ngon khiến con cóc đen cầu còn không được.

Những con thiêu thân đen kia nhìn thấy con cóc đen, lại giống như gặp phải khắc tinh trời sinh vậy, tránh né không kịp, càng không cần phải nói tới chuyện chủ động công kích Viên Minh.

Cho nên hắn đi vô cùng thông suốt, rất nhanh đã ném những người khác lại rất xa phía sau.

Rời khỏi khu vực thiêu thân đen nằm ở khắp nơi trên đất, rừng núi phía trước mới xuất hiện sự thay đổi, ở đó không còn mọc những cây cao trăm trượng nữa, mà là một mảnh dây leo màu đen đan xen với cây thấp.

Con cóc đen nhảy đến sát cây thấp phía trước, không trực tiếp đi vào mà cảnh giác ngừng lại.

Viên Minh thấy thế, lập tức khống chế con Hồn Nha tự do bay lượn ở bên ngoài bay vào trong rừng cây màu đen trước để dò xét.

Theo phạm vi tầm nhìn của Hồn Nha, hắn nhìn thấy bên trong có dây leo màu đen vặn vẹo đan xen vào nhau, gần như không nhìn thấy được một con đường nào có thể đi qua một cách thuận lợi.

Bên dưới dây leo màu đen, khắp nơi đều là sương mù tràn ngập, trên mặt đất có hơi nước bay lên, hình như có không ít vũng nước đất trũng nằm rải rác.

Lúc Hồn Nha hạ xuống một dây leo màu đen, con mắt đen xì cẩn thận nhìn chằm chằm vào bên dưới, muốn cố gắng nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong.

Nó vừa quay đầu, một con rắn độc màu đen to bằng cánh tay trên dây leo cách đó không xa đột ngột thò đầu tấn công tới, há cái miệng to như máu đớp Độc Nha.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)