Tiên Giả

Chương 320: Từng người hành động (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Huyễn Thời mở miệng nói.

Đám người đáp một tiếng, sau đó từng người kéo dài khoảng cách, đi về phía sâu trong sơn cốc.

Để dễ dàng phân biệt rõ vị trí, Viên Minh chủ động lựa chọn tới gần bên vách đá của sơn cốc.

Hắn cẩn thận rót pháp lực của mình vào trong Tị Chướng Châu.

Trong chớp mắt tiếp theo, trên Tị Chướng Châu tản ra một màn sáng lưu ly khuếch tán ra xung quanh.

Ở dưới ánh sáng lưu ly chiếu xuống, xung quanh vẫn tràn ngập sương mù, nhưng cảm giác đặc quánh kia hình như được hóa giải một phần.

Mới vào trong sương mù, cũng không có bất cứ điều gì khác thường, chỉ là tầm mắt bị ngăn cản.

Tuy đám người là tu sĩ nhưng vẫn không có cách nào nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc.

Thị lực của Viên Minh còn mạnh hơn người khác, cũng chỉ có thể dùng mắt nhìn thấy sự vật trong phạm vi mười trượng, xa hơn thì không nhìn thấy rõ được, phạm vi thần thức của hắn tra xét còn không bằng dùng mắt nhìn, cộng thêm có Hồn Nha dò đường ở xung quanh, lại không dùng tới nữa.

Tuy đám người giãn khoảng cách, đã nhìn không thấy bóng dáng nhau, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ do Tị Chướng Châu phát ra.

Viên Minh đi ở trong sương mù rất lâu, cuối cùng mới nhìn thấy độc chướng mà Huyễn Thời đã nói.

Màu sắc của độc này là màu vàng, không liên quan tới sương mù màu trắng, chỗ ranh giới tách biệt rõ ràng, như có một vách ngăn không nhìn thấy ngăn cản vậy.

- Sắp bước vào phạm vi độc chướng, các vị đề phòng, đừng để bị độc trùng, độc thú đánh lén.

Lúc này, tiếng nhắc nhở của Huyễn Thời từ phía xa truyền tới.

Nghe được tiếng nhắc nhở của hắn, đám người đều tập trung tinh thần.

Người thanh niên mặc áo đen Khôn Sa tháo một bình sứ màu đen bên thắt lưng xuống, nhổ nắp bình ra.

Chỗ miệng bình có một con kiến màu sắc đỏ tươi lớn bằng hạt gạo chậm rãi bò ra ngoài, nhảy xuống mặt đất, bò về phía trong sương độc chướng khí.

Viên Minh ngẩng đầu liếc nhìn lên không trung, một con Độ Nha màu đen giang cánh lướt đi, tiến vào độc chướng trước một bước.

Bên trong sương mù càng dày đặc hơn, tầm mắt bị ngăn cản hơn trước.

Tuy nhiên Độ Nha vẫn chưa bị công kích. Lúc này, Viên Minh mới đi theo đi vào.

Vừa vào trong chướng khí màu vàng, hắn cảm giác được trên da bị lộ ra truyền đến cảm giác đau đớn như bị kim chích, đi mới được vài bước, trong xoang mũi cũng sinh ra một cảm giác bị thiêu đốt.

Viên Minh kiểm tra trạng thái của mình, xác nhận chỉ là phản ứng rất nhỏ, mà không phải trúng độc, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong sương mù lờ mờ, mơ hồ có thể nghe được tiếng ho khan mơ hồ của người khác, hình như cổ họng bọn họ đều không mấy thoải mái.

Đúng lúc này, trong thức hải của Viên Minh bỗng nhiên truyền đến hình ảnh thị giác của Hồn Nha, trong sương mù dày đặc có vô số điểm nhỏ đông nghịt đang tiến gần về phía bên bọn họ.

Cùng lúc đó, phía xa cũng truyền đến tiếng kêu ầm ĩ của Khôn Sa:

- Có độc vật qua.

Hắn vừa dứt lời không bao lâu, trong sương mù lại truyền đến những tiếng vỗ cánh dày đặc. Ngay sau đó, cả một mảng điểm đen lớn lại phá tan sương độc, vô số, phải có mấy ngàn con lao về phía bọn họ.

Viên Minh tập trung nhìn qua, phát hiện không ngờ là một đám ong độc lớn bằng hạt đào, toàn thân có lông tơ màu đen và màu vàng giao nhau, phần đuôi mọc ra một cái gai độc sắc nhọn.

- Hổ Vĩ Phong, kịch độc.

Viên Minh liếc mắt đã nhận ra được.

Trong sách nói, không ít nơi ở Nam Cương đều có ong độc này, chỉ là kích cỡ này còn lớn hơn, chênh lệch quá xa so với trong sách miêu tả.

Ánh mắt Viên Minh chợt nghiêm nghị, lật tay lấy ra Hàn Tinh Kiếm, cũng không sử dụng pháp lực phát động, chỉ dựa vào khí âm hàn do thân kiếm phát ra, không ngừng chém ong độc bay xung quanh.

Kiếm khí đi qua nơi nào, cho dù ong độc không bị giết chết nhưng tới gần quá mức đều bị hơi lạnh ăn mòn, đều cứng đờ và rơi xuống.

Bị Viên Minh giẫm một nát, nổ "Đùng" thành tương.

Trong sương mù, tất cả đám người đều thi nhau ra tay.

Huyễn Thời vung tay đánh về phía trước, trong lòng bàn tay lại có ánh sáng đỏ đậm sáng lên, từ trong đó có ngọn lửa phun ra, lập tức nuốt sống một nửa số ong độc xông về phía hắn.

Trên tay Bạch Dung đeo bộ găng tay màu đen chất liệu dường như là kim loại, phía trên tản ra sương mù màu đen, mỗi lần vung tay ra ngoài, lại mang theo một luồng khói bao phủ những con ong độc kia.

Không bao lâu, những con Hổ Vĩ Phong kia đều dừng bay, rơi vào trên mặt đất.

Khôn Sa lại mở ra một bình sứ màu đỏ, bên trong cũng có một đám độc trùng màu trắng bay ra, lấy độc trị độc, chém giết với Hổ Vĩ Phong, cả hai đều bị tử thương.

Ở dưới chân của hắn, con kiến đỏ kia đang điên cuồng ăn, không ngừng nuốt chửng thi thể của Hổ Vĩ Phong rơi xuống đất.

Nam tử cao lớn cường tráng kia càng trực tiếp hơn, cầm một cây Lang Nha Bổng trong tay vung vẩy đầy uy vũ, không ngừng đập về phía những con ong độc tấn công tới.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", từng con Hổ Vĩ Phong vỡ ra, văng lên từng đám sương máu.

Những con vật nhỏ này thậm chí còn chưa đạt tới hung thú cấp một hạ giai, chỉ có thể ngăn cản tốc độ của mỗi người bọn họ tiến về phía trước, không thể gây ra nguy hiểm lớn đối với bọn họ.

Chỉ tốn chút thời gian, đám người đã tiêu diệt hết đàn ong độc tập kích tới.

Cảnh ngộ của đội ngũ khác cũng không khác gì bọn họ, nhưng có một vài kẻ xui xẻo.

Trong quá trình một đội ngũ trong đó tiến về phía trước, vẫn bình yên vô sự, không gặp phải bất kỳ độc trùng hoặc hung thú nào tập kích.

Ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng mình đủ may mắn, nhưng đi được một lúc, người trong bọn họ lại phát hiện có điều gì đó không ổn, cổ của mình tự nhiên sưng lên.

Chờ đến khi bọn họ phát hiện ra điều khác thường, đã không kịp nữa.

Sáu người trong đội ngũ, ngoại trừ hai thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh và một thành viên tạm thời, thành viên tạm thời còn lại đều tưởng nhầm mình trúng độc, thử lấy pháp lực ép độc tố ở cổ ra.

Nhưng trên thực tế, bọn họ đi nhầm vào một khu vực có Hôi Ải Độc Cô mọc, bị bào tử của nấm độc ký sinh.

Khi bọn họ lấy pháp lực thử ép độc tố ra, đã vận chuyển rất nhiều chất dinh dưỡng cho bào tử ký sinh ở cổ của bọn họ, khiến cho tốc độ tăng trưởng của nó tăng lên, cho đến khi trưởng thành thì vỡ ra, cả cổ của bọn họ đều nổ gãy.

Còn có một đội ngũ xông vào một khu vực có dây leo độc sinh trưởng.

Những dây leo xanh mọc đầy gai độc này cảm nhận vô cùng nhạy bén đối với vật còn sống, trong chớp mắt khi bọn họ tiến vào, lại nhào tới giống như Yêu Đằng nắm giữ linh trí.

Yêu Đằng che trời lấp đất kéo nhanh tới, lập tức lại thắt cổ hai thành viên tạm thời.

Ban đầu, những người còn lại khủng hoảng, sau khi bình tĩnh lại, lập tức ra tay phản kích, cuối cùng mới thành công thoát ra được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)