Mười bốn thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh cũng phân tán ra, cứ hai người gia nhập vào trong một đội ngũ tạm thời.
Người thanh niên áo trắng Thác Triết đi vào đội ngũ của Viên Minh, còn nhìn hắn cười đầy thâm ý. Phó minh chủ Huyễn Thời cũng vừa vặn ở trong đội ngũ này của bọn họ.
Sau đó, bảy đội ngũ chính thức xuất phát, tiến về phía trong Quỷ Khốc Hạp.
Quỷ Khốc Hạp chật hẹp dài đến trăm trượng, đoạn phía ngoài cùng không có gì khác thường, nhưng đi chưa tới một nửa đoạn đường, bên trong khe núi đã có sương mù màu trắng tràn ngập, càng đi sâu vào trong, sương mù lại càng dày đặc.
- Các vị không cần căng thẳng, chúng ta đã dò xét qua chỗ này, chỉ là sương mù bình thường. Độc chướng có màu hơi vàng, chờ đến lúc chính thức bước vào trong Xà Vương Cốc, các vị sẽ thấy.
Huyễn Thời đúng lúc nhắc nhở, loại bỏ đi sự nghi ngờ của đám người.
Lúc này, các thành viên trong đội ngũ cũng bắt đầu xì xào bàn tán, khẽ giao lưu với nhau.
- Mấy đạo hữu, chúng ta tự báo danh hiệu, đến khi tiến vào bên trong cũng có một cái tên để gọi. Tại hạ là Thác Triết của Bạch Dạ Tán Minh.
Trong đội ngũ sáu người của Viên Minh, người thanh niên áo trắng chủ động nói.
- Cáp Cống.
Viên Minh dẫn đầu hưởng ứng nói.
- Ta là Mãng Đồn.
Nam tử cao lớn vạm vỡ ồm ồm nói.
- Ta là Bạch Dung.
Nữ tử che vải mỏng màu đen khẽ nói, giọng nói khá dễ nghe.
Người thanh niên mặc trang phục gọn gàng màu đen kia cuối cùng mở miệng, giọng nói lại khàn khàn giống như lão già bảy mươi.
- Khôn Sa.
Hắn lời ít mà ý nhiều, thốt ra hai chữ.
Đám người xem như đã làm quen với nhau.
Khoảng cách trăm trượng cũng không xa, đám người rất nhanh đã đi tới cuối hẻm núi.
Viên Minh nhìn về phía xa, liếc mắt nhìn qua không phải là hẻm núi chật hẹp, mà là một khu rừng núi trống trải.
Trong núi rừng, cây cối cao vút, mỗi cây đều cao tới trăm trượng, hơi kỳ lạ là tán cây của chúng cực cao, gần như đều tập trung ở vị trí ngọn cây, từ phía xa nhìn lại, giống như ô che trên đỉnh đầu.
Trong phạm vi cao mười mấy trượng phía dưới tán cây đều tràn ngập sương mù dày đặc.
Bên phía gần hẻm núi còn là màu trắng, nhưng tiến vào bên trong là màu trắng sữa đặc quánh được hóa không ra.
Không đợi Huyễn Thời lên tiếng, Viên Minh đã đầu tàu gương mẫu, xông vào trong sương mù dày đặc.
Sương mù tràn ngập lập tức che đi thân hình của hắn.
- Quay lại, không được tự ý hành động.
Huyễn Thời thấy thế, lập tức hét lớn một tiếng.
Thác Triết cũng biến sắc, rõ ràng không ngờ Viên Minh sẽ lỗ mãng như vậy, không khỏi thầm mắng một tiếng:
- Ngu ngốc.
Thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh trong mấy đội ngũ khác đều nhíu mày, các thành viên tạm thời còn lại lộ vẻ chế giễu, có tâm tư muốn xem náo nhiệt.
Cũng may sau khi Huyễn Thời lên tiếng, Viên Minh rất nhanh đã lùi lại.
- Các ngươi sao vậy, tất cả đều không đi vào sao?
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, giống như không biết mình phạm sai lầm vậy.
- Độc chướng nguy hiểm, đừng tự ý hành động.
Huyễn Thời cảm giác được ánh mắt của mấy đội ngũ khác tập trung qua, hơi mất mặt nhưng vẫn cố nén giận, dặn dò.
- Không phải nói sương mù màu trắng không có độc sao?
Viên Minh chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi.
- Không có độc thì có thể chạy loạn sao?
Trong đội ngũ xung quanh, có người lại nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc vậy.
- Tất cả hành động theo sự chỉ huy, lại chạy lung tung như vậy, nếu chẳng may rơi vào tình cảnh nguy hiểm, sẽ không có người nào cứu ngươi đâu.
Huyễn Thời nhíu mày nhắc nhở.
Viên Minh không phản đối, lập tức lùi về trong đội ngũ.
Tầm mắt của hắn theo bản năng liếc nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trên sương mù có một con quạ đen bay một vòng, sau đó lặng lẽ giang cánh bay vào trong sương mù dày đặc.
Hắn vừa rồi nhìn như hành động liều lĩnh, chính là để có thể lặng lẽ thả ra Hồn Nha trợ giúp dò đường, sương mù này là rào chắn tự nhiên, bằng không có lẽ hắn không có cách nào làm mà không khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý.
Với tu vi và hồn lực của hắn hiện nay, duy trì một con Hồn Nha trong thời gian dài đã không phải là việc khó gì.
Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, Huyễn Thời lại bắt đầu phân chia khu vực tra xét cho các đội nhỏ.
Các đội ngũ khác nhau dựa theo phương hướng khác nhau, chịu trách nhiệm tra xét một khu vực hình quạt làm nhiệm vụ tìm kiếm.
Vị trí đội ngũ của Viên Minh là phải một đường đi về phía bên trái của sơn cốc, tìm được vách núi bên trái sơn cốc, sau đó lại lấy bên trái sơn cốc làm giới hạn, tra xét rộng về phía các đội ngũ lân cận.
- Tất cả đội ngũ duy trì khoảng trăm trượng, xuất phát.
Huyễn Thời ra lệnh một tiếng.
Tất cả đội ngũ bắt đầu lần lượt hành động, đi về phía khu vực nhiệm vụ của mình.
Đội ngũ của Viên Minh không nóng lòng tra xét về phía trong sơn cốc, mà dẫn đầu dọc theo khu vực ranh giới giữa sương trắng và sương độc màu vàng, một đường đi về phía bên trái, cho đến sau khi tìm được biên giới của sơn cốc, mới bắt đầu thăm dò vào phía trong.
Trên đường đi tới, Viên Minh mới phát giác ra diện tích của Xà Vương Cốc này còn lớn hơn mình tưởng nhiều, tổng cộng có bốn mươi hai người tản ra, căn bản giống như ném bốn mươi hai hòn đá vào trong vùng hồ nước rộng.
Cũng không trách được Bạch Dạ Tán Minh phải dùng thủ đoạn che giấu, chiêu mộ nhiều thành viên tạm thời như vậy.
- Các vị, phân tán ra, từng người tìm kiếm. Nếu có tình hình nguy hiểm, đừng quên la lớn tiếng, nhắc nhở lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau.