- Ta còn có một vấn đề nữa, nếu bước vào trong Xà Vương Cốc, tình hình còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng, chúng ta có được rời đi giữa chừng không?
Nam tử trung niên cao gầy kia lại hỏi.
- Một khi bước vào Xà Vương Cốc chính là sống chết có số, phú quý do trời. Các vị đã là chiến hữu buộc chung một chỗ với chúng ta, bất kỳ kẻ nào lùi bước lúc đó đều có thể khiến người khác tử thương, cho nên trên nguyên tắc là không thể rời khỏi.
Huyễn Thời nói.
Trên nguyên tắc không thể, vậy trên thực tế?
Quả nhiên, Huyễn Thời lại bổ sung:
- Tuy nhiên, cân nhắc đến tình hình phức tạp, trước khi tìm được Xà Vương, các vị đều có một cơ hội rời đi, chúng ta sẽ cho mỗi người thù lao mười viên linh thạch.
Mọi người ở đây nghe vậy, lại do dự không quyết.
- Có tiền đương nhiên là tốt rồi, nhưng cũng phải có mạng để tiêu mới được.
Tuy nhiên, tiếng chất vấn vẫn tồn tại.
- Chí ít có thêm một lần cơ hội rời đi, còn có mười viên linh thạch bồi thường, cũng không ít...
Một tán tu trầm ngâm nói.
- Có thể thử một lần.
Có người đưa ra quyết định,
- Xin lỗi, ta rời khỏi nhiệm vụ này.
Cũng có người lựa chọn rời đi.
Có một người rời đi, lại có lần lượt bảy tám người lên tiếng muốn rời khỏi đó, nhưng đã ít hơn lúc mới đầu rất nhiều.
Chờ sau khi mấy người muốn rời khỏi đi ra khỏi trong đám người, người của Bạch Dạ Tán Minh quả nhiên vẫn không làm khó bọn họ.
- Mỗi người đều có chí hướng riêng, nếu mấy vị đạo hữu đã lựa chọn rời khỏi, chúng ta cũng không miễn cưỡng, tặng các vị mỗi người hai viên linh thạch, xem như bồi thường đã để cho các vị đi một chuyến uổng công.
Huyễn Thời mở miệng nói.
Hắn dứt lời, liếc nhìn người thanh niên áo trắng bên cạnh, kêu lên một tiếng:
- Thác Triết.
Người thanh niên áo trắng nghe tiếng thì hiểu ý, lập tức tiến lên phát linh thạch cho bảy tám thành viên tạm thời muốn rời đi.
Mắt thấy Bạch Dạ Tán Minh hành sự quang minh, những thành viên tạm thời vốn vẫn nghi ngờ, lo lắng bị lừa dối lập tức yên tâm rồi.
Trong đó còn có hai người cảm thấy Bạch Dạ Tán Minh hành sự rộng rãi, đã lập tức thay đổi ý định, quyết định tiếp tục tham dự nhiệm vụ săn thú này.
Số người còn lại quyết ý rời đi, sau khi cầm được linh thạch đều ôm quyền chia tay.
- Các vị, Bạch Dạ Tán Minh chúng ta không yêu cầu các ngươi chuyện gì khác, chỉ hy vọng sau khi các vị rời đi, đừng truyền chuyện ở đây ra ngoài. Ít nhất trong mấy ngày sắp tới đừng truyền ra ngoài, bằng không sẽ đưa tới những rắc rối không cần thiết cho chúng ta, các vị cũng sẽ bị phiền phức quấn thân.
Sau khi Huyễn Thời cho táo ngọt trấn an xong, chính là gậy lớn đe dọa.
Đám người vừa nhận được linh thạch cũng hiểu đây là thủ đoạn ân uy cùng thi triển, đều bảo đảm tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Chờ sau khi tất cả bọn họ rời đi, lúc này Huyễn Thời mới nói tiếp với những người còn lại:
- Các vị đều là người tâm chí cứng cỏi, tin tưởng lần này hợp tác chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi. Bước vào trong Xà Vương Cốc, khắp nơi đều có độc chướng tràn ngập, đan dược tránh độc bình thường không có tác dụng đối với nó, chúng ta đã chuẩn bị trước Tị Chướng Châu, để loại bỏ khí độc này.
Hắn dứt lời, lại bảo mấy thành viên chính thức của Bạch Dạ Tán Minh tiến lên, phân phát Tị Chướng Châu cho tất cả mọi người.
Viên Minh cầm vào trong tay, đó là một hạt châu lưu ly lớn bằng nắm tay, trên đó có ánh sáng lấp lánh chớp động, thoạt nhìn giống như Bảo Châu vậy.
- Đây là Tị Chướng Châu, không cần luyện hóa, các vị chỉ cần rót một chút pháp lực vào trong đó, lại có thể mượn ánh sáng xanh do vật ấy phát ra, hình thành một khu vực an toàn trong phạm vi trăm trượng quanh người.
Huyễn Thời nói.
Hắn dứt lời, lại bảo mấy người Thác Triết phát cho tất cả mọi người một miếng ngọc phù màu xanh.
- Đây là ngọc phù cảm ứng, mọi người cất cẩn thận. Bước vào trong màn chướng độc, một khi không thể ý bị lạc, có thể bóp nát vật ấy, những người ở gần đó sẽ có cảm giác ứng, tìm được vị trí của ngươi. Trong các ngươi, nếu có người tìm được vị trí Xà Vương của Kim Hoa Độc Mãng, cũng có thể bóp nát vật ấy báo tin.
Huyễn Thời nói tiếp.
Đám người nghe vậy, đều cúi đầu kiểm tra ngọc phù trên tay mình.
Viên Minh chà xát ngọc phù, chỉ cảm thấy phía trên có hoa văn của phù văn, sau khi nhìn qua lại cất vào.
- Để cho tiện mọi người tra xét có trật tự, trợ giúp lẫn nhau, chúng ta sẽ phân mọi người ra thành bảy đội, dựa theo phương hướng khác nhau để phân chia khu vực tra xét.
Huyễn Thời nói.
Sau khi nói xong, hắn lại chỉ huy hai mươi bảy thành viên tạm thời ở lại, bốn người một đội, tổng cộng chia làm bảy đội.
Trong những những bị phân vào cùng đội với Viên Minh, người đầu tiên chính là một dáng người vạm vỡ, toàn thân hắn được áo bào quấn chặt, ngoại trừ gương mặt, gần như ít có da lộ ra ngoài.
Người thứ hai là nữ tử hiếm có trong đội, mặc trang phục màu đen bó sát người, phác họa ra dáng người thon thả cực kỳ hoàn mỹ, một mảnh vải đen mỏng che nửa gương mặt, lại có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tinh xảo hoàn mỹ phía dưới.
Đặc biệt chỗ khóe mắt của nàng còn có một nốt ruồi lệ chí màu đỏ, lộ ra khí chất khiến người ta tự nhiên thấy thương xót.
Người cuối cùng cũng mặc áo đen, toàn thân ăn mặc gọn gàng, bên thắt lưng quấn một vòng, treo bảy tám chai chai lọ lọ nhỏ nhắn tinh xảo và hồ lô nhỏ tối màu.
Điều này làm cho Viên Minh không thể không suy đoán, hắn có thể là người của Bách Độc Quật.